Thiên Ca mỉm cười, trả lời một cách vô cùng kín kẽ và xác đáng: “Có nghe thấy, nhưng vì công việc gần đây có hơi bề bộn, cho nên tôi chưa có thời gian chú ý chi tiết.”
“Vậy Thiên Ca tiểu thư, nếu như sau này cô tìm hiểu rõ việc này, biết rõ Quý Ức tiểu thư thật sự ăn cắp bản quyền diễn xuất của cô, xin hỏi, cô sẽ xử lý như thế nào?”
Có lẽ là câu hỏi của phóng viên quá mức sắc bén, khiến cho Thiên Ca có hơi do dự, một lúc sau, cô ta mới mỉm cười, nhẹ giọng đáp: “Nếu như tất cả là sự thật… vậy thì có thể tôi sẽ liên hệ với công ty đại diện của Quý tiểu thư. Nếu như vẫn không xử lý ổn thỏa, thì tôi có thể sẽ cân nhắc đến việc giao cho cơ quan pháp luật xử lý…”
Thiên Ca trộm đồ của cô, đổ oan cho cô, đẩy cô đến tình trạng hiện tại, chẳng những cô ta không chịu từ bỏ ý đồ, mà còn muốn nhờ đến pháp luật can thiệp. Chẳng lẽ cô ta muốn dồn cô vào đường cùng sao?
Quý Ức nhìn màn vào màn hình tivi, ánh mắt cô bắt đầu lạnh xuống. Vì không muốn tâm trạng của mình càng tệ hơn, cô mạnh tay bấm điều khiển chuyển sang kênh khác.
Tuy vậy, tâm trạng của Quý Ức vẫn bị ảnh hưởng bởi Thiên Ca.
Sau khi ăn cơm xong, cảm thấy quá mức ngột ngạt, nên cô quyết định trở về phòng thay đồ, sau đó lấy điện thoại di động, đi ra ngoài để giải sầu.
Ngày đầu xuân, gió đêm có hơi lạnh, khiến cho Quý Ức cảm thấy dễ chịu hơn phần nào.
Bố mẹ đi ra ngoài vẫn chưa về, Quý Ức cũng không thật sự muốn về nhà. Cô sực nhớ là hôm qua, mình muốn ăn bánh su kem ở bách hóa gần nhà, cho nên cô đi thẳng đến cửa hàng đó.
Màn hình lớn phía trên cửa chính của bách hóa đang phát chương trình trao giải của đài truyền hình thành phố C.
Lúc Quý Ức đi vào cửa hàng, cô có ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đã đến phần trao giải cho nữ phụ xuất sắc nhất.
Mua xong bánh su, Quý Ức rời khỏi cửa hàng, lúc này, trong màn hình lớn phía trên vang lên giọng nói của MC: “Năm nay, nữ diễn viên đạt được danh
hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của đài truyền hình thành phố C chính là Thiên Ca. Xin mời Thiên Ca…”
Quý Ức không nhìn vào màn hình, nhưng từ tiếng vỗ tay nhiệt liệt phát loa từ tivi vọng ra, cô cũng có thể tưởng tượng được hình ảnh Thiên Ca vén váy bước lên sân khấu.
Quý Ức vừa đoán xong thì trong màn hình lớn lại vang lên giọng của MC: “Xin chào, Thiên Ca, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp.” Thiên Ca đáp.
Sau khi chào hỏi, MC bắt đầu trêu chọc Thiên Ca.
Nữ MC: “Thiên Ca, đây là lần thứ hai cô nhận được danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc của đài truyền hình chúng tôi đúng không?”
Thiên Ca: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi cảm thấy rất vinh hạnh.”
“Diễn xuất của Thiên Ca có tiến bộ rõ rệt như vậy, tất cả mọi người đều biết.” Khen ngợi Thiên Ca xong, nam MC nhanh chóng nói vào chủ đề chính: “Một lát nữa, chúng ta sẽ trò chuyện với Thiên Ca về cảm nghĩ khi nhận giải cùng một vài vấn đề khác. Còn bây giờ, chúng ta hãy cùng thưởng thức một số cảnh quay đặc sắc của Thiên Ca trong Tam Thiên Si.”
Nam MC vừa nói xong, Thiên Ca và nữ MC phối hợp đáp: “Ừm.”
Kế đó, màn hình lớn phút chốc trở nên yên tĩnh.
Khoảng mười giây sau, trong màn hình vẫn không có bất kỳ âm thanh nào vang lên. Trái lại, một vài người đi ngang qua cửa hàng, dừng lại xem Thiên Ca nhận giải lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Hả?”
Sau đó, Quý Ức nghe thấy giọng nữ MC chút khó hiểu vang lên “Chuyện gì vậy? Có sai lầm gì chăng?”
Ngay khi nữ MC vừa nói xong, Quý Ức bỗng nghe thấy giọng của mình vang lên trong tivi: “Thực xin lỗi, tôi không thể đồng ý với anh...”
Vốn sắp bước xuống lề đường, bước chân của Quý Ức thoáng khựng lại, cô vừa gặm bánh su vừa khó hiểu quay đầu nhìn về phía màn ảnh lớn.