Trần Bạch đi bên cạnh Hạ Quý Thần mà nơm nớp lo sợ, anh ta hít thở thật sâu từng chút từng chút một.
Ngay khi Trần Bạch nghĩ rằng mình có thể sẽ bị những phiền muộn của Hạ Quý Thần chèn ép đến chết, thì cửa thang máy mở ra, Quý Ức bước ra ngoài.
Trần Bạch muốn thừa cơ chạy qua đón Quý Ức để hít thở một chút, nhưng cuối cùng bầu không khí lạnh lẽo phát ra từ cơ thể Hạ Quý Thần tan biến ngay lập tức. Thay vào đó là diện mạo thường ngày của anh thật nho nhã, điềm đạm và "cao lãnh" (*).
Tình hình này… Có vẻ thay đổi nhanh quá không?
Trần Bạch cũng vẫn chưa kịp phản ứng, phát hiện Quý Ức duyên dáng và yêu kiều đã bước tới đứng trước mặt anh ta và Hạ Quý Thần, mỉm cười và nói: “Chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng!” - Tiếng nói của Hạ Quý Thần ấm áp lạ thường, hoàn toàn khác so với vừa rồi khi Trần Bạch hỏi anh có ăn uống gì không?
Sự thay đổi trong cách nói chuyện khác xa nhanh như vậy sao?
Tinh thần của Trần Bạch vẫn chưa phục hồi lại sau cú sốc từ sự đối lập rất rõ ràng kia, Hạ Quý Thần đã nhận lấy túi xách trong tay Quý Ức, giọng nói nhẹ nhàng hẳn: “Đi thôi” - Sau đó dẫn cô đi trước về phía cửa xe.
Anh ta theo Hạ tổng nhiều năm như vậy, làm sao không biết được tính cách của Hạ tổng là "Tắc kè hoa", còn kỹ năng là "Trọng sắc khinh bạn" chứ?
Lúc Trần Bạch oán thầm trong bụng, Hạ Quý Thần đã giúp Quý Ức mở cửa xe.
Chờ Quý Ức lên xe, Hạ Quý Thần nhận ra Trần Bạch vẫn chưa theo kịp, anh quay đầu, ánh mắt lạnh buốt nhìn xuyên qua lớp cửa.
Trần Bạch rùng mình, vội vã gạt bỏ suy nghĩ như đi vào cõi tiên của mình, nhanh chóng chạy qua.
Lúc Trần Bạch lên xe, Hạ Quý Thần đã ngồi yên trong xe, giọng nói nhỏ nhẹ đang lấy điểm tâm cho Quý Ức ăn.
Người đàn ông với khuôn mặt yên bình, thần thái lúc này, làm gì còn lời nói sắc bén và giá lạnh như vừa rồi đã nói với mình chứ?
Đều là con người như nhau, làm sao lại có sự khác biệt lớn như vậy chứ?
Trần Bạch lặng
lẽ xuýt xoa vì tâm tình Hạ Quý Thần không tốt nên không chịu ăn điểm tâm, anh ta không thể làm gì khác đành chịu đói cùng sếp mình. Sau đó trong bụng đầy uất ức, khởi động xe và lái về hướng sân bay.
Đến sân bay đã là mười giờ rưỡi.
Làm xong thủ tục đăng ký và qua hết kiểm tra an ninh là vừa đúng giờ lên máy bay.
Ba người không đến phòng chờ của thượng khách, trực tiếp đi dọc theo lối VIP lên máy bay.
Đêm qua Quý Ức thiếu ngủ, vừa ngồi xuống, trong chốc lát liền đi vào giấc ngủ.
Chỗ tựa lưng của ghế máy bay hơi khó chịu, Quý Ức trong lúc ngủ mơ không ngừng nhích tới nhích lui, sau đó tựa đầu lên vai Hạ Quý Thần mà không hề hay biết.
Hạ Quý Thần ngồi bên cạnh đang xem tài liệu điện tử trên Laptop, cảm nhận được sức nặng trên vai, đầu hơi nghiêng nhẹ, nhìn thấy cô gái đã chìm sâu vào giấc ngủ.
Anh hơi hạ thấp vai xuống để cô gối đầu thoải mái hơn.
Nhiệt độ trong sân bay hơi thấp, Hạ Quý Thần lấy áo Vest khoác lên người Quý Ức. Sau đó quay lại nhìn những dòng chữ chằng chịt trên Laptop, anh nhìn một hồi thì cảm nhận được cái đầu nhỏ trên vai khẽ nhúc nhích. Hơi thở dịu dàng của cô phà ra trên cổ anh, một chút lại một chút, mềm mại mà tê dại nhiễu loạn tâm tư của anh, khiến cho anh không thể để tâm vào bất kì thứ gì. Anh dứt khoát quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào bộ dạng đang say ngủ của cô, bàn tay không kìm được giơ lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má của cô. Trong lúc cô ngủ mơ như là nhận ra có người đang vuốt ve mình, nhẹ nhàng bĩu bĩu môi, dáng vẻ hồn nhiên dễ thương, điều này đã làm cho khuôn mặt anh càng trở nên dịu dàng, cưng chiều cô hơn.