họn gửi đi. Quý Ức nghĩ nghĩ rồi lại gõ thêm mấy chữ: “Anh thì sao? Đã ăn tối chưa?”
"Ừ! Ăn rồi.” - Có lẽ là Hạ Quý Thần đang không có việc bận, trả lời tin nhắn rất nhanh.
Quý Ức cầm thìa lên chuẩn bị ăn cơm thì nhận được tin nhắn của Quý Thần, cô vừa đưa thìa vào miệng vừa gõ chữ: “Hôm nay em lên Weibo đọc bình luận, chuyện gièm pha trước đây đã được làm rõ, rất nhiều người tìm em xin lỗi. Em còn đi xem Weibo của Thiên Ca, cô ta bị mọi người mắng thật thê thảm…”
Quý Ức theo thói quen kể chuyện trước lúc mình ngủ quên cho Hạ Quý Thần nghe.
Cô gửi một đoạn rất dài, có lẽ anh đã đọc chăm chú từng chữ từng chữ một rồi mới hồi đáp tin nhắn của cô: “Trừng phạt đúng tội.”
Quý Ức biết rõ bốn chữ này là chỉ Thiên Ca, cô đưa thức ăn đầy cả miệng nhưng cũng kịp cười một cách vui vẻ.
Cô buông thìa, vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa tiếp tục gửi tin nhắn cho Hạ Quý Thần.
Không kể lể về chuyện trên Weibo quá lâu, cô tiếp tục chuyển qua chủ đề khác: “Bây giờ anh đang làm gì vậy?”
"Xem cảnh đêm."
"Đẹp không?"
Vừa chọn gửi đi, trên màn hình điện thoại di động liền hiện lên dòng chữ "Tin nhắn đã đọc", sau đó Hạ Quý Thần trực tiếp gọi Video đến.
Quý Ức theo bản năng ngẩng đầu, nhìn bản thân mình trong tấm gương đặt trước bàn. Bởi vì mới ngủ dậy nên đầu tóc rối bời, cô chỉnh sửa lại tóc một chút rồi mới nhấn nhận cuộc gọi.
Quý Ức hiểu rõ Hạ Quý Thần không có khả năng biết rằng trước khi nhận điện thoại của anh, cô đã ngắm gương chỉn chu bản thân nhưng đến khi khuôn mặt đẹp trai của Hạ Quý Thần xuất hiện trên màn hình, cô vẫn chột dạ tìm cái cớ che giấu: “Em vừa đi hâm nóng canh.”
Trời ạ, trước đây cô không phải kiểu này đâu, chẳng lẽ con gái rơi vào tình yêu đều có tâm tư kỳ lạ như vậy sao?
So với tâm tư kỳ lạ của Quý Ức, Hạ Quý Thần vốn không để tâm việc cô chậm chạp nhận điện thoại, anh chỉ “Ừ” nhẹ một tiếng rồi chỉnh Camera trước thành Camera
sau.
Lập tức, cảnh đêm với ngàn vạn ngọn đèn xuất hiện trên màn hình di động của Quý Ức.
Cô từng ở nhà anh, có những lúc không ngủ được, cô sẽ nằm bò trên ban công hóng gió, cho nên cô hoàn toàn có thể nhận ra Hạ Quý Thần đang ở ban công nhà riêng của mình.
Cảnh đêm thật sự rất đẹp.
Năm màu đèn Ne-on phối hợp làm nên một cảnh tượng rực rỡ xán lạn.
Đối diện nhà của Hạ Quý Thần là một văn phòng, ngoài những biển quảng cáo còn sáng đèn ra, nhiều cửa sổ đều đã tối đen ngòm.
Văn phòng nằm cùng tầng với nhà của Hạ Quý Thần là một công ty đám cưới, trên biển quảng cáo ghi một câu khẩu hiệu khá êm tai: “Tỷ vạn ngôi sao không bằng em”
Quý Ức nhìn chằm chằm vào câu nói kia trong chốc lát, không nhịn được cười nhẹ một tiếng.
"Làm sao vậy?" - Hạ Quý Thần nghe thấy tiếng cười của cô, lên tiếng hỏi.
"Em đang cười câu khẩu hiệu trên biển quảng cáo đối diện ban công kia "Tỷ vạn ngôi sao không bằng em". Anh không cảm thấy dòng chữ này bao hàm tên của cả hai chúng ta sao?”
Quý Ức nói xong liền bắt đầu phân tích cho Hạ Quý Thần nghe: "Tỷ vạn cũng tức là Ức Vạn (*) đồng âm với Ức trong Quý Ức. Ngôi sao là Tinh Thần (*) đồng âm Thần trong Quý Thần... Anh không cảm thấy trùng hợp sao?”
Đầu điện thoại bên kia thật lâu không lên tiếng.
Quý Ức nhịn không được lại mở miệng: “Hạ Quý Thần? Anh không nghe em nói sao?
"Ừ! Anh đây." - Giọng nói Hạ Quý Thần nói nhẹ nhàng trong điện thoại: "Thật là trùng hợp!"
***
(*) Tỷ vạn: Âm Hán Việt là “Ức Vạn”, đồng âm với "Ức" trong tên Quý Ức
(*) Ngôi sao: Âm Hán Việt là “Tinh Thần”, đồng âm với "Thần" trong tên Quý Thần