Lúc đi đến trước bàn sách, Hạ Quý Thần lên tiếng: “Em có cảm thấy có chỗ nào cần chỉnh sửa không?”
"Những kịch bản được viết sau này chất lượng đều rất tốt, không có gì cần chỉnh sửa. Nhưng mà em lại cảm thấy có thể thêm vào một số đoạn ngắn... như vậy khi quay, tiết tấu và bầu không khí sẽ tốt hơn.”
Quý Ức nói xong liền cầm chuột chỉ những chỗ cô cảm thấy có thể thêm vào trong quá trình cô đọc kịch bản.
"Tại đây... anh cảm thấy có thể thêm vào một chút tình tiết…” - Quý Ức dừng lại ở chỗ ban đầu khiến cô nảy sinh suy nghĩ, cô cẩn thận nói với Hạ Quý Thần về quan điểm của mình.
Hạ Quý Thần không có ý định ngắt lời Quý Ức. Anh một mực đóng vai người lắng nghe, đợi đến khi cô nói xong, anh mới mở miệng đáp lại.
Đại khái là do anh sợ bản thân mình sẽ quên mất nên trong quá trình đối đáp, anh đứng sau lưng Quý Ức, vòng hai tay lên trước bàn phím ghi chép không ngừng.
Hành động này của Quý Thần giống như ôm Quý Ức trong ngực anh.
Trên người anh có một mùi hương thanh khiết, mùi hương này lập tức vờn quanh hơi thở của Quý Ức, nó khiến hô hấp cô cứng lại, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào máy tính nhưng đầu óc bắt đầu không yên.
"Chỗ này phải thêm tình tiết là…" - Giọng nói ấm áp của Hạ Quý Thần vang bên tai Quý Ức, ngón tay thon dài đẹp đẽ của anh gõ nhanh trên bàn phím.
"Còn có, nội dung ở chỗ này có thể ngắn gọn hơn... Mặt khác, lời thoại chỗ này có thể sửa cho hài hước một chút…”
Lúc đầu, Quý Ức còn nghe hiểu những lời Hạ Quý Thần đang nói. Thời gian anh khóa cô trong ngực càng lâu, đầu óc Quý Ức càng trì độn, dẫn đến thính giác cũng bắt đầu xuất hiện chướng ngại.
Giọng nói của anh thật dễ nghe hay hơn cả hạng nhất âm sắc của nam phối âm được bình chọn trên mạng. Còn ngón tay của anh cũng thật đẹp, tinh tế hơn nhiều so với ngón tay của những diễn tấu gia chơi Piano trên Tivi. Trên người anh còn có một mùi hương rất dễ chịu, không biết anh đã dùng
hãng sữa tắm nào. Nó mang theo cả hương hoa lài mềm mại, nhẹ nhàng, rất thu hút người khác.
Quý Ức nghĩ nghĩ kìm lòng không đặng, cô đành ngẩng đầu nhìn Hạ Quý Thần không rời mắt khỏi máy tính, anh vừa nói chuyện với cô vừa chuyên tâm ghi chú.
Anh làm việc rất chăm chú, bộ dạng như đã rơi vào trạng thái trầm tư mang theo sự bí ẩn, dáng vẻ này khiến người khác cảm thấy anh cao xa không thể với tới nổi.
Quý Ức nhìn rồi lại nhìn, nhìn đến mức đờ người ra.
Môi của cô bất giác cong thành một vòng cung mà chính bản thân cô cũng không phát hiện ra.
Nếu như... nếu như thời gian có thể dừng lại lâu hơn một chút, để cho cô và anh có thể duy trì trạng thái này lâu hơn một chút, vậy thật tốt biết bao…
"Anh không bỏ sót điểm nào chứ?” - Hạ Quý Thần ghi chú xong, anh nhấn nhấn chuột xem lại vài chỗ đã được mình đánh dấu tô đỏ, vừa lên tiếng hỏi Quý Ức.
Quý Ức đang thất thần, đột nhiên bị hỏi nên trong lòng thoáng run rẩy cô bối rối thu hồi tầm mắt đang nhìn Hạ Quý Thần, hai mắt nhìn bừa những dòng chữ trên màn hình máy tính, cô cũng không rõ chỗ nào là chỗ nào liền lắc lắc đầu: “Không sót!”
Hạ Quý Thần xem lại những ghi chép của mình một lượt từ đầu đến cuối, xác định thật sự không bỏ sót điểm nào. Lúc này anh mới buông con chuột rồi đứng dậy.
Chỉ là khi anh chỉ vừa định đứng đậy ở trước ngực cảm thấy có một lực kéo nhỏ, sau đó anh nghe thấy Quý Ức khẽ kêu đau: “A…”
Hạ Quý Thần vội vàng ngừng động tác, cúi đầu nhìn lại, anh phát hiện vài sợi tóc của Quý Ức không biết từ lúc nào đã quấn lên cúc áo trước ngực anh.