Quý Ức không ngăn được suy nghĩ muốn hôn anh, càng không ngăn được ý nghĩ muốn làm “chuyện kia” với anh…
Suy nghĩ đó chỉ vừa lóe lên trong đầu Quý Ức, thang máy chợt “đing” một tiếng báo hiệu đã đến nơi.
Cửa thang máy mở ra, Quý Ức vội vàng cắt đứt những ý nghĩ lung tung trong đầu mình, chạy vội đến cửa nhà, nhẹ tay mở cửa rồi đi vào phòng ngủ.
Thật sự là quá kỳ quái, cô rõ ràng không phải loại con gái háo sắc, tại sao sau khi ý thức được bảo thân mình đã thích Hạ Quý Thần, trong đầu cô chỉ toàn nghĩ về những việc thiếu đứng đắn thế này?
Tắm rửa chăm sóc da xong, Quý Ức trèo lên giường, cô không nhịn được lại cầm điện thoại lên nhắn tin cho Hạ Quý Thần: “Về đến nhà chưa?”
"Đến rồi." - Tin nhắn của Hạ Quý Thần gửi đến rất nhanh.
"Cũng muộn rồi, anh nghỉ sớm đi.”
"Em cũng thế."
"Ừ, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
Quý Ức không biết nên nói thêm gì nữa, đành chỉ gửi một icon “Chúc ngủ ngon”.
Hạ Quý Thần cũng gửi lại cho cô một icon mặt cười.
Quý Ức lại gửi thêm một icon nữa.
Hai người cứ vậy gửi qua gửi lại, trong khung chat của cô và anh chỉ toàn icon mà không có câu thoại nào. Quý Ức bật cười thành tiếng: “Thôi được rồi, em thực sự phải ngủ đây, ngày mai còn phải dậy sớm. Bái bai anh, ngủ ngon nhé!”
"Mơ đẹp."
Quý Ức không trả lời tin nhắn này của Hạ Quý Thần. Cô tắt đèn ngủ, cất điện thoại đi, nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
----
Dưới lầu, Hạ Quý Thần tựa ở đầu xe, lẳng lặng hút thuốc. Sau khi nhìn thấy đèn phòng Quý Ức tối hẳn, anh vùi tắt điếu thuốc trên tay, vứt tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh rồi lên xe.
Anh ngồi trong xe nhìn chằm chằm vào tin nhắn của mình và cô lúc nãy, khóe môi hơi nhướn lên. Hạ Quý Thần để điện thoại sang một bên, khởi động xe rời đi.
----
7 giờ sáng, Quý Ức rời giường, đánh răng rửa mặt rồi ăn điểm tâm. Sau đó cô mang hành lý đã chuẩn bị đầy đủ hôm qua xuống lầu.
Ra khỏi thang máy, Quý Ức cầm điện thoại chuẩn bị gọi một chiếc taxi để đi tới trường. Nhưng vừa ra
khỏi cửa thì đột nhiên nghe thấy có người gọi tên mình: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức ngẩng đầu liền nhìn thấy Trần Bạch mặc một bộ âu phục màu xanh da trời rất nho nhã, anh đứng cạnh xe, đang mỉm cười nhìn về phía cô.
Nhìn xuyên qua cửa sổ phía sau, Quý Ức trông thấy Hạ Quý Thần đang ngồi ở bên trong, anh đặt máy tính đối điện và đang gõ bàn phím rất nhanh.
Có lẽ Hạ Quý Thần nghe thấy tiếng Trần Bạch, ngón tay đang gõ chữ chợt chậm lại một chút. Anh quay đầu nhìn về phía Quý Ức, tầm mắt của cô và anh chạm nhau, Quý Thần vẫy vẫy tay ra hiệu cô đi đến.
Nhìn thấy hành động đó của Hạ Quý Thần, trong lòng Quý Ức đột nhiên có chút xúc động khó tả, đôi chân dường như mất đi tự chủ, cứ thế chạy về hướng Hạ Quý Thần.
"Quý tiểu thư, chào buổi sáng.” - Trần Bạch đợi cô đi đến gần, anh đỡ hành lý trong tay cô rồi nói: “Quý tiểu thư, cô muốn đến trường phải không? Vừa hay tôi và Hạ tổng cũng cần đến công ty, tiện đường đưa cô đi.”
Nói xong, Trần Bạch liền mở cửa giúp Quý Ức.
"Cảm ơn." Quý Ức đáp.
Ngồi vào trong xe, cô quay đầu nhìn về phía chàng trai không rời mắt khỏi máy tính kia: “Chào buổi sáng!”
"Chào buổi sáng." Hạ Quý Thần đáp, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào laptop.
Trần Bạch lên xe.
Quý Ức nhịn không được lên tiếng hỏi: "Sao mọi người đến mà không báo cho em một tiếng?”
"Là Hạ tổng gọi cho tôi, anh ấy bảo tôi cứ đến đây đón anh ấy.” Trần Bạch thật thà trả lời.
Hạ Quý Thần bảo Trần Bạch đến đây, nhưng ở đây chỉ có một chiếc xe, Hạ Quý Thần đến nhà cô bằng cách nào?
Quý Ức dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Hạ Quý Thần.