Hạ Quý Thần thấy cô không lên tiếng nên anh cũng đành im lặng, bầu không khí trong phòng đột nhiên rơi vào trạng thái yên ắng đến đáng sợ.
Hạ Quý Thần quan sát Quý Ức trong chốc lát, anh mấp máy môi định nói gì đó, sau đó chậm rãi quay đầu, chuyển tầm mắt của mình lên một bức tranh treo trên tường cách đó không xa.
Không phải anh không muốn nói chuyện, chỉ là nhất thời không biết nên bắt đầu từ đâu.
Lúc trước, cô chán ghét anh đến mức có thể tránh xa anh bao nhiêu thì sẽ tránh bấy nhiêu. Anh không cam tâm nhìn cô kết hôn với người khác, cho nên anh lấy thân phận anh trai để thỏa thuận kết hôn với cô.
Anh không để cô đi đến cục dân chính để tiến hành thủ tục kết hôn với mình, tất cả đều là anh sai người khác một tay xử lý. Bởi vì giấy đăng ký kết hôn của cô và Hạ Dư Quang là giả, còn giấy đăng ký kết hôn của cô và anh mới là thật.
Về sau, cô đề nghị ly hôn với Hạ Dư Quang, vẫn là một tay anh xử lý thủ tục ly hôn. Bây giờ Hạ Dư Quang đã không còn sống nữa, anh ta căn bản không hề kết hôn với cô, cho nên chuyện anh lấy thân phận Hạ Dư Quang gửi bản chứng nhận ly hôn cho cô, chẳng qua cũng chỉ là giả thôi.
Trong lòng Hạ Quý Thần hoàn toàn hiểu rất rõ, nếu như trong tương lai có một ngày, Quý Ức thật sự gặp được người mà cô ấy muốn kết hôn, mà người ấy lại không phải là anh. Anh chắc chắc sẽ lẳng lặng biến giấy chứng nhận kết hôn này thành bản chứng nhận ly hôn. Chỉ là hiện tại cô vẫn chưa gả cho ai nên anh mới có ý nghĩ ích kỷ dùng sự bảo hộ của pháp luật để ở bên cô, dùng tư cách vợ chồng, ở bên cạnh nhau lâu hơn một chút…
Đây là bí mật nhỏ của riêng mình anh.
Nhưng anh lại không nghĩ tới, hôm nay lại bị cô đánh trúng điểm yếu.
Khoảnh khắc đó, thật sự đã dọa anh sợ đến mức tim suýt ngừng đập.
May mà anh phản ứng nhanh nhẹn, khi cô còn chưa kịp động vào hai quyển sổ ấy, anh đã ngăn tất cả lại.
Cho tới thời khắc này, anh vẫn còn chút sợ hãi, sợ về sau bị cô vô tình nhìn thấy, bên trong quyển chứng nhận kết hôn là tên của anh và cô…
Tình huống xảy ra quá đột ngột.
Mà anh cũng đột ngột ứng biến tất cả mọi hành động, lúc ấy thật sự không biết phải làm sao. Vì thế, anh lựa chọn ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, tiếp tục bàn bạc công việc với Trần Bạch.
Có trời mới biết tình trạng của anh lúc đó gay go như thế nào. Trong đầu anh chỉ toàn nghĩ phải làm thế nào, phải làm thế nào đây? Hiệu suất làm việc của anh cũng bị giảm đi, công việc bình thường chỉ mất mười phút anh liền có thể giải quyết xong, lúc đó phải dùng hơn bốn mươi phút mới miễn cưỡng hoàn thành.
Trong phòng yên tĩnh không biết bao lâu, Quý Ức nhẹ nhàng chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt của mình về phía Hạ Quý Thần.
Cô nhìn thật lâu gương mặt anh, vẫn là không nhịn được lên tiếng: "Hạ Quý Thần..."
Hạ Quý Thần nghe thấy cô gọi mình, theo bản năng nhìn về phía cô. Nhưng rất nhanh, anh hạ mắt xuống, che đi tầm nhìn của cô, nhẹ giọng đáp một tiếng “ừ”.
Căn phòng lại lần nữa rơi vào trạng thái tĩnh lặng.
Nhưng lần này sự tĩnh lặng rất ngắn, chỉ khoảng vài giây sau, Quý Ức lên tiếng: “Anh… nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi à?”
Cô đều tận mắt chứng kiến cả rồi, anh không thể đến lúc này mà vẫn lừa gạt cô như trẻ con… Hạ Quý Thần gật gật đầu, vẫn nhẹ giọng “ừ” một tiếng như ban nãy.
Rõ ràng chỉ là một chữ “ừ” rất đơn giản, nhưng lại giống con dao bén nhọn hung hăng đâm một nhát vào trái tim Quý Ức khiến cô đau đến hít thở không thông.
Qua một lúc lâu, Quý Ức miễn cưỡng lấy lại hơi, hỏi: “Cùng ai vậy?”
Giọng nói của cô rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến cô hoài nghi bản thân mình rốt cuộc đã nói ra chưa.
Bởi vì cô sợ, sợ khi mình nói lớn hơn một chút thôi thì tất cả đau đớn trong lòng sẽ lộ hết ra ngoài.
Hạ Quý Thần nghe thấy rồi.
“Cùng ai vậy?”
Ba chữ này rất đơn giản, nhưng lại làm khó anh rồi.