Vì sao lúc trước… lúc trước cô lại vì Hạ Dư Quang...
Những suy nghĩ tiếp sau ấy còn chưa xuất hiện, trong đầu Quý Ức lại nhớ ra một chuyện khác.
Cô nhìn chằm chằm vào mũi chân của mình, nhìn đến ngẩn người hồi lâu, sau đó toàn thân như mất hết sức lực, trượt theo cửa, chậm rãi ngồi xổm xuống đất.
Hạ Dư Quang... Người này đã từng nhiều lần đem đến cho cô sự ấm áp trong lúc cô đang bất lực. Trong bốn năm Quý Ức hôn mê, người ngày mỗi tháng đều sẽ đến thăm cô. Hạ Dư Quang là người duy nhất trên thế giới này không lãng quên sự tồn tại của cô. Bởi vì cô rung động với Hạ Quý Thần, bởi vì khi ở Thượng Hải cô và Hạ Quý Thần lại phát sinh quan hệ. Cho nên, cô chỉ có thể nhẫn tâm từ chối lời tỏ tình của Hạ Dư Quang… Nhưng làm sao cô có thể quên được Hạ Dư Quang?
Lúc trước cô cự tuyệt hành động chịu trách nhiệm của Hạ Quý Thần, sau đó lại đề nghị ly hôn với Hạ Dư Quang, tất cả là bởi vì trong tim cô tồn tại hình bóng của hai người đàn ông cùng một lúc. Cô cảm thấy mình không xứng với hai người bọn họ, cho dù là lựa chọn ở bên bất cứ ai trong hai người ấy. Vì thế cô dứt khoát từ chối cả hai.
Cô biết rõ, bởi vì công việc, cô không thể không tiếp xúc với Hạ Quý Thần. Tiếp xúc ngày một nhiều, cô vẫn luôn nhắc nhở bản thân mình không thể để tình cảm với Quý Thần sâu sắc thêm nữa. Nhưng không hiểu vì sao tình cảm này cứ sinh sôi ngày này sang ngày khác. Cho đến hôm nay, trong tim cô chỉ còn hình bóng của Hạ Quý Thần, cô đã hoàn toàn quên mất Hạ Dư Quang - người con trai trước đây bị cô nhẫn tâm vứt bỏ.
Cảm giác áy náy như loài gặm nhấm, nó nhanh chóng cắn nuốt tâm hồn Quý Ức.
Nhưng trước đây anh Dư Quang thật tâm đối xử với cô, cô cùng từng thật tâm thích anh ấy. Anh ấy còn là anh trai của Hạ Quý Thần, quan trọng hơn hết, cô và Hạ Dư Quang còn từng kết hôn… Cứ xem như Hạ Quý Thần không kết hôn, cô cũng không thể vừa kết hôn với anh trai, sau đó lại kết hôn với em trai.
Những
ý niệm này cứ từng chút từng chút một tàn nhẫn xuất hiện trong tâm trí Quý Ức. Tự trách, thống khổ, mờ mịt, sai lầm… đủ mọi loại cảm xúc phúc tạp dồn nén như một quả bom nổ mạnh trong cơ thể Quý Ức.
Khoảng cách giữa cô và Hạ Quý Thần không chỉ đơn thuần là quyển sổ màu đỏ chứng nhận kết hôn mà cô thấy lúc ban chiều, mà còn là vì cô đã từng yêu anh Dư Quang.
Đây không chỉ là một cái hố sâu, mà có đến hai cái hố sâu, cô và anh lại nằm ở hai đầu hố. Cho nên cả đời này, anh và cô chắc chắn không thể có tương lai.
Đau, đau quá, cái cảm giác đau đến tận xương cốt này… Nếu còn đau hơn nữa, cô phải làm sao đây? Cô chỉ có thể cố kiềm nén, giống như… kiềm nén tình yêu của cô với Hạ Quý Thần. Yêu đến không cách nào tự chủ, yêu đến tận xương tủy, nhưng cũng chỉ có thể một mình mãnh liệt yêu trong thầm lặng.
Quý Ức chậm rãi vùi mặt vào gối.
Cô cảm thấy trái tim mình như bị một bàn tay bóp nghẹn, bị chà đạp đến tức ngực, hô hấp khó khăn. Cô nắm chặt bàn tay thành quyền, bắt đầu run từng hồi nhẹ nhè.
Quý Ức hiểu rõ, tất cả đều là đáng đời cô. Ai bảo cô đã thích anh trai, lại còn yêu em trai, đây đều là do chính cô tạo nghiệt!
Cô không có tư cách khóc, nhưng cô vẫn không nhịn được mà khóc to thành tiếng.
----
Quý Ức đi bao lâu rồi, Hạ Quý Thần căn bản không hề hay biết.
Anh chỉ biết, đợi đến lúc anh phục hồi tinh thần, bầu trời ngoài cửa sổ vốn là màu nắng giờ đã biến thành một mảng đen kịt.
Anh cảm thấy trong lòng rất nặng nề, như thể có một tảng đá đè ép trong lồng ngực khiến anh hô hấp có chút khó khăn.
Anh đứng dậy, đi như người mộng du đến trước bàn làm việc, trên bàn có đặt gói thuốc lá và cái bật lửa. Anh tiện tay rút ra một điếu thuốc, bật lửa, đưa lên miệng rít từng hơi.