Hạ Quý Thần dừng chân, đưa mắt nhìn xung quanh.
Cách đó không xa có một chiếc xe BMW, Thiên Ca đẩy cửa bước ra từ đó.
Thiên Ca của trước đây, cho dù đi đâu cũng luôn duy trì dáng vẻ xinh đẹp, nhưng hôm nay cô lại ăn mặc mộc mạc đi rất nhiều.
Từ lúc chia tay nhau ở thành phố Ca đến bây giờ cũng chỉ mới trôi qua hai ngày hai đêm, vậy mà lại giống như năm năm đã trôi qua. Sắc mặt Thiên Ca trông già đi rất nhiều, da dẻ cũng không tươi tắn như trước đây. Cô ta không kẻ mắt, hiển nhiên là vì không có tâm trạng. Hai quầng thâm dưới mắt lộ rõ ra khiến đối phương không dám nhìn thẳng, có lẽ mấy ngày nay vì chuyện đêm trao giải truyền hình nên Thiên Ca căn bản không thể nghỉ ngơi cho tốt.
Không đợi Thiên Ca bước đến gần mình, Hạ Quý Thần lạnh lùng thu hồi tầm mắt, cứ thế bước nhanh về xe của mình.
"Hạ Quý Thần!" - Thiên Ca lại gọi to tên anh.
Lần này Hạ Quý Thần không hề dừng bước nhưng anh cô thể cảm nhận được, cô gái phía sau cũng không hề dừng lại, thậm chí còn đi nhanh hơn để đuổi kịp anh. Vì bãi đổ xe yên ắng nên tiếng bước chân dồn dập trở nên rất rõ ràng.
"Hạ Quý Thần, tôi có việc cần nói với anh!"
Hạ Quý Thần đi đến trước xe, anh vừa chuẩn bị đưa tay kéo cửa xe, Thiên Ca cũng đưa tay chặn trước mặt anh.
Việc gì? Không phải là lại những việc thị phi kia sao?
Nếu đổi lại là lúc bình thường, tâm tình Hạ Quý Thần tốt, có lẽ anh sẽ nghe cô ta nói một hai câu, sau đó sẽ hung hăng châm biếm vài câu đuổi cô đi.
Nhưng hôm nay không được, hôm nay Hạ Quý Thần có chuyện đặc biệt quan trọng phải làm, anh không thể lãng phí thời gian ở đây với cô ta.
Hạ Quý Thần không hề nghĩ ngợi, hất mạnh tay của Thiên Ca.
Hạ Quý Thần ra tay rất mạnh, Thiên Ca bị đẩy lui về hai bước, va người vào cửa xe phía sau.
Nghe thấy tiếng va, Hạ Quý Thần không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, anh trực tiếp kéo cửa xe, ngồi vào ghế lái.
Anh khom người đang chuẩn bị chui vào trong xe, cánh tay lại bị Thiên Ca nắm chặt kéo ra:
“Hạ Quý Thần, tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh.”
Lúc trước, khi cô còn nổi tiếng trong giới giải trí, muốn gặp Hạ Quý Thần vốn dĩ đã không dễ. Bây giờ cô toàn mang tiếng xấu, đi đâu cũng gặp cảnh kẻ hô người mắng, khoảng cách giữa cô và Hạ Quý Thần lại càng xa hơn. Hôm nay Thiên Ca có thể chặn xe Hạ Quý Thần bởi vì Hạ Quý Thần không hề hay biết cô ta sẽ đến tìm anh.
Lần sau chắc chắn sẽ không có cơ hội.
Thiên Ca sợ rằng Hạ Quý Thần sẽ lập tức rời đi, không quan tâm đến cô ta. Còn chưa giải thích rõ ràng có chuyện gì, Thiên Ca vội lấy điện thoại trong túi ra, chọn một cái video, đưa tới trước mặt Hạ Quý Thần.
Lần nữa bị Thiên Ca kéo lại, Hạ Quý Thần nhíu mày, có chút không kiên nhẫn muốn hất cô ta ra. Vừa định hất Thiên Ca, đột nhiên Hạ Quý Thần bị hình ảnh của chính mình trên màn hình di động đập vào mắt.
Chỉ cần liếc mắt một cái Hạ Quý Thần liền nhận ra đó là lúc nào, cũng nhận ra bản thân mình lúc đó đang làm gì.
Tay anh đang vung lên lập tức bất động.
Anh nhìn không chớp mắt vào hình ảnh trong cái video kia.
Hình ảnh trong video hoàn toàn không có âm thanh, trong một tòa lầu lớn, đại đa số mọi người đã tan ca, trong bãi đỗ xe chỉ còn lại một hai chiếc. Bởi vì không có ai tiến vào lấy xe, cả không gian đều yên ắng đến kỳ dị.
Video không dài, chỉ có hai phút, nhưng Hạ Quý Thần lại cảm thấy dường như đã trôi qua một thế kỷ dài dằng dặc.
Video chấm dứt, Thiên Ca thu hồi điện thoại, cô ta nói: “Hai ngày nay tôi bỏ ra công sức rất lớn mới có được đấy.”
Hạ Quý Thần không lên tiếng, nhưng không đợi Thiên Ca nói dứt câu, anh đã vung tay hất cánh tay của cô ta đặt trên người anh.