Trần Bạch cảm thấy trái tim mình đang co thắt dữ dội, cậu quay đầu về phía trước, đưa lưng về phía Hạ Quý Thần, vành mắt đỏ dần lên.
Thói quen... Có người có thói quen ngủ trưa mỗi ngày, có người có thói quen mỗi ngày ăn một quả táo, có người có thói quen tản bộ, cũng có người có thói quen mỗi tuần xem một bộ phim… Nhưng đây là lần đầu tiên Trần Bạch nghe nói có người có thói quen che giấu cả thế giới để yêu một người.
----
Đêm đó, Quý Ức khóc thật lâu thật lâu, lâu đến mức mắt cô khô cạn nước mắt. Đầu óc choáng váng, Quý Ức mới đứng dậy mơ mơ hồ hồ đi vào toilet.
Quý Ức sợ Đường Họa Họa và Bạc Hà quay lại kí túc xá sẽ nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của cô. Tắm rửa xong, Quý Ức lập tức bò lên giường, lấy chăn bịt kín mặt giả vờ đang ngủ.
Sáng sớm hôm sau Quý Ức thức dậy, hai mắt sưng vù khiến cô không dám gặp gỡ ai, cô quyết định giả vờ lấy lý do thân thể không khỏe, không thể lên lớp.
Trong khoảng thời gian gần đây này, Quý Ức không có bài báo cáo nào nên đại đa số thời gian đều ru rú trong trường.
Phải tạ ơn Thiên Ca đã ban tặng cho cô, giờ đây độ nổi tiếng của Quý Ức tăng lên rất nhiều. Vốn dĩ kịch bản của “Thịnh Đường Phong Vân” rất hay, lại thêm diễn xuất của cô tốt. Gần đây có một vài phóng viên tự do vụng trộm lẻn vào B ảnh, lúc cô đi canteen ăn cơm, lúc cô lên lớp hoặc lúc cô đi siêu thị mua đồ… đều bị chụp lại; thỉnh thoảng sẽ đưa lên Weibo, tỷ lệ ăn theo Quý Ức cũng ngày càng cao. Đời sống cá nhân của Quý Ức càng ngày càng bị can thiệp, thậm chí có một vài fan hâm mộ dò hỏi được ký túc xá và lớp học của Quý Ức, họ chạy đến trường học tìm cô xin chữ ký hoặc xin chụp ảnh chung.
Từ khi Quý Ức biết Hạ Quý Thần đã kết hôn, mối liên hệ của họ cũng bị gián đoạn.
Nhưng từ chỗ Trang Nghi, Quý Ức cũng nghe được một vài tin tức có liên quan đến Hạ Quý Thần. Khoảng thời gian gần đây không biết đã xảy ra chuyện gì, Hạ Quý Thần bận đến kinh người, tiệc tùng liên tục, cái này nối tiếp cái khác, hội họp liên miên không ngừng nghỉ.
Mặc dù Quý Ức không trực tiếp gặp mặt Hạ Quý Thần, nhưng trong tấm ảnh Trang Nghi gửi cho cô, Quý
Ức có thể cảm nhận rõ ràng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà anh đã gầy đi rất nhiều.
Lúc đó, Quý Ức đang ở trong phòng học, cô lập tức không còn tâm tư nghe giảng, nhiều lần cầm điện thoại muốn gửi cho Hạ Quý Thần một tin nhắn dặn dò anh phải chú ý nghỉ ngơi. Nhưng vừa gõ được vài chữ, Quý Ức lại nhớ đến giấy chứng nhận kết hôn kia, lại nhớ đến Hạ Dư Quang, cuối cùng cô vẫn xóa sạch không để lại chữ nào.
Quý Ức hiểu rất rõ, cô và Hạ Quý Thần hoàn toàn không thể có kết quả. Nhưng Quý Ức vẫn không tài nào khống chế được trái tim mình, cô sẽ nhớ anh, sẽ ngẩn người vì anh, sẽ mơ thấy anh, cũng sẽ gọi to tên anh trong mơ rồi giật mình tỉnh giấc lúc nửa đêm; càng sẽ nhìn điện thoại thật lâu, cô sẵn sàng bỏ ra cả buổi để cẩn thận đọc lại từng mẩu tin mà cô và anh đã nhắn với nhau. Còn có, khi cô đơn một mình trong đêm lặng, Quý Ức sẽ lén lút chạy đến nhà Hạ Quý Thần, xem xem ngọn đèn căn phòng nơi anh ở vẫn còn sáng hay đã tắt.
Quý Ức biết, bản thân mình sa đọa thế này không phải cách hay.
Cô cũng không còn cách nào khác. Cô càng cảnh cáo bản thân rằng cô không thể tiếp tục yêu anh, bản thân cô lại càng yêu anh hơn, từng ngày qua ngày, tình cảm ấy lại càng sâu đậm; từng ngày qua ngày, nỗi nhớ ấy lại càng khắc ghi…
Thậm chí đến cuối cùng, Quý Ức biết rõ Hạ Quý Thần gần đây bề bộn công việc, căn bản không có thời gian đến trường lên lớp, cô vẫn không kìm lòng mỗi ngày đều sang khoa đạo diễn lượn vài vòng.
Chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi, đừng nói cô cảm thấy Hạ Quý Thần gầy đi, đến ngay chính cô cũng gầy đi không ít.
Quý Ức thật sự rất nhớ rất nhớ Hạ Quý Thần. Cô nhớ anh đến mức ăn không ngon ngủ không yên, nhưng lại không có can đảm đi tìm anh.
Có thể là do Quý Ức thật sự quá nhớ Hạ Quý Thần rồi, nhớ đến nỗi sự thành tâm của cô cảm động đến ông trời, rốt cuộc ông trời cũng tạo cho hai người bọn họ có cơ hội vô tình gặp mặt nhau.