Một thời gian ngắn không gặp, hình như cô gầy đi rất nhiều.
Việc quay phim mệt mỏi quá à?Hạ Quý Thần đứng trước mặt Quý Ức, cô vừa nhìn anh lau tay vừa không ngừng ngắm anh một lượt từ đầu đến chân
Khoảng thời gian trước, lúc Trang Nghi gửi cho cô đoạn video, cô vừa nhìn đã thấy anh gầy đi rất nhiều. Không ngờ rằng hôm trực tiếp gặp mặt cô mới thấy rõ anh còn gầy hơn so với tưởng tượng của cô.
Là vì công việc mệt mỏi quá sao?Quý hồi nghĩ thế, ánh mắt không nhịn được lại nhìn Hạ Quý Thần thêm mấy lượt.
Hạ Quý Thần cũng có ý nghĩ như vậy, anh nhìn về phía Quý Ức lần nữa, đúng lúc Quý Ức cũng nhìn về phía anh, ánh mắt hai người vừa vặn chạm nhau.
Động tác lau tay của Hạ Quý Thần dừng lại sau đó chậm rãi tiếp tục lau, anh dùng câu hỏi vừa nãy Quý Ức hỏi anh để hỏi ngược lại cô: “Sao em lại ở đây?”
"Hả..." - Quý Ức lên tiếng theo bản năng, sau đó cô thu lại những tâm tư đang nghĩ rồi lên tiếng: “Không biết có chuyện gì, gần đây tâm trạng Vãn Vãn không tốt. Vốn dĩ em vì chuyện kịch bản nên mới đến tìm cô ấy, kết quả là cô ấy bảo muốn ra ngoài, thế là bọn em cùng đến đây.”
Hạ Quý Thần biết rõ vì sao tâm tình Trình Vị Vãn như vậy, anh chỉ “à…” một tiếng rồi im bặt, sau đó vứt tờ khăn giấy vào thùng rác bên cạnh.
Nhắc đến “Vãn Vãn”, Quý Ức mới nhớ ra Trình Vị Vãn vẫn còn ngồi trong quầy bar chờ cô.
Bởi vì tên đàn ông suy rượu kia mà cô mới trễ nãi thời gian, không biết Trình Vị Vãn chờ cô có sốt ruộc không, nghĩ đến đây, Quý Ức lại lên tiếng: “Anh thì sao? Anh hẹn bạn đến đây à?”
"Ừ." - Hạ Quý Thần vẫn nhìn Quý Ức không chớp mắt, trả lời cô xong lại cảm thấy mình quá qua loa, anh bổ sung: “Bàn chút chuyện công.”
Hóa ra là do công việc mà đến đây, không
phải đến đây tìm thú tiêu khiển…
Mỗi ngày Quý Ức đều nhớ Hạ Quý Thần vô số lần, nhưng lại không có can đảm đi tìm anh. Hôm nay có thể gặp anh, cô thật sự muốn ngắm anh nhiều thêm một chút, nhưng vì Trình Vị Vãn vẫn đang đợi cô, cô lại sợ bản thân làm chậm trễ công việc của anh, Quý Ức chăm chú nhìn Hạ Quý Thần trong chốc lại rồi cười mỉm, nói: “Vậy anh nhanh chóng đi làm việc đi, Vãn Vãn vẫn đang đợi em.”
"Bọn em đi đâu ăn? Để anh bảo Trần Bạch đưa bọn em đi.” - Hạ Quý Thần xoay người đi về phía quầy bar.
Quý Ức vừa đi vừa nói: “Không cần đâu, em và Vãn Vãn gọi xe là được…”
Nghe thấy Quý Ức từ chối, Hạ Quý Thần mới ý thức được lời nói của mình có chỗ không đúng, anh liền lên tiếng: “Anh cũng vừa xong việc, chuẩn bị rời đi.”
"Hóa ra là vậy…” - Quý Ức nói được một nửa thì dừng lại.
Hạ Quý Thần cũng không nói tiếp.
Hai cùng đi vào trong quán bar.
Trần Bạch cũng đã xong việc, cậu đang ôm quần áo Hạ Quý Thần đứng trước cửa quán bar chờ anh.
Cậu nhìn thấy Hạ Quý Thần đi vào lập tức chạy đến đón anh, sau khi gọi “Hạ tổng” cậu mới nhìn thấy Quý Ức. Trần Bạch bị bất ngờ trong nháy mắt, sau đó vội vàng lên tiếng: “Quý tiểu thư.”
Quý Ức cười đáp Trần Bạch, cô nhìn về phía bàn mà cô và Vãn Vãn vừa ngồi khi nãy.
Bàn trống trơn, ngoài trừ hai ly nước chanh vẫn còn nguyên, không thấy bóng dáng Trình Vị Vãn đâu.
Quý Ức vốn định chào hỏi Trần Bạch, lời vừa đến bên môi liền nghẹn lại, cô nhìn một vòng khắp quán bar cũng không thấy Trình Vị Vãn.