“Quay phim đúng là mệt mỏi, nhưng phim còn chưa quay thì em cũng đã gầy vì anh rồi…” Quý Ức thật sự muốn nói hết ra những lời này.
Bên kia, Hạ Quý Thần lại tiếp tục nói: “Nếu như mệt mỏi quá, anh có thể bảo Trần Bạch liên lạc với đoàn phim, điều tiết lại một chút…”
Hạ Quý Thần còn chưa nói hết, Quý Ức đã vội ngẩng đầu nhìn anh, khẽ lắc đầu: “Công việc quay phim rất tốt, là vì trước khi khởi quay, em muốn lên hình đẹp một chút nên đã cố ý giảm cân.”
Hạ Quý Thần "À" một tiếng, dừng lại những lời định nói, một lúc sau anh lại lên tiếng: “Em vốn dĩ cũng không béo, lên hình đã rất đẹp.”
Rốt cuộc vẫn là con gái, nghe những lời tán dương này, Quý Ức nhịn không được nở nụ cười: "Cảm ơn anh."
Răng của cô rất đều, lúc cười rộ lên, cặp chân mày cong cong khiến cả khuôn mặt tựa như một đóa hoa tươi nở rộ, vô cùng xinh đẹp.
Hạ Quý Thần không thể rời mắt khỏi gương mặt tươi cười như hoa của Quý Ức, trong lòng thầm than một tiếng.
“Sợ rằng chẳng bao lâu nữa, anh chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ tươi cười xinh đẹp này của cô trong mơ mà thôi.”
Quý Ức thấy Hạ Quý Thần nhìn mình không chớp mắt, cả buổi cũng không có phản ứng gì, cô nhíu mày hỏi: “Anh sao vậy?”
Nghe Quý Ức hỏi, Hạ Quý Thần giật mình hoàn hồn, anh lắc đầu, thản nhiên đáp: “Không có gì.”
Dừng lại trong giây lát, anh lại nói: “Sau này không được vì quay phim mà giảm cân nữa, thân thể khỏe mạnh là quan trọng nhất, huống hồ em còn hôn mê tận ba năm, mặc dù tỉnh rồi nhưng tình trạng sức khỏe của em vẫn yếu hơn người bình thường rất nhiều.”
Lúc anh và cô đang trò chuyện, phục vụ cũng dần đem thức ăn lên đầy đủ.
Quý Ức đang giơ đũa kẹp một con cua sốt cà ri, chợt nghe thấy những lời này của Hạ Quý Thần, động tác trên tay cô bỗng dừng lại.
Em hôn mê mất ba năm, hôm nay tuy rằng đã
tỉnh dậy nhưng tình trạng sức khỏe vẫn yếu hơn người bình thường rất nhiều… Ngoại trừ cô, bố mẹ cô, bác sĩ chữa trị đã từng chăm sóc cô và y tá, không còn ai biết chuyện này…
Huống chi, trong ba năm mà cô hôn mê, cô và Hạ Quý Thần không hề có bất kỳ liên lạc nào. Sau này khi bọn họ gặp lại, cô cũng chưa từng nhắc tới chuyện này với anh, anh làm sao biết được?
Những suy nghĩ này nhanh chóng xuất hiện trong đầu Quý Ức, bàn tay cầm đũa của cô khẽ xiết lại, cô không nhịn được liền hỏi: “Làm sao anh biết?”
Quý Ức hỏi có chút bất ngờ, trong thời gian ngắn Hạ Quý Thần không kịp phản ứng, anh dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía cô, nói một chữ: “Ừm?”
"Em nói, làm sao anh biết mặc dù em tỉnh nhưng tình trạng sức khỏe vẫn kém hơn người khác rất nhiều?” - Quý Ức giải thích rõ câu hỏi của mình ban nãy.
Lúc này Hạ Quý Thần mới ý thức được lúc nãy bản thân đã vô tình để lộ một bí mật nhỏ mà chỉ mình anh biết.
Lúc Hạ Quý Thần đang nghĩ xem nên cho Quý Ức một lời giải thích thế nào, cô lại lên tiếng hỏi: “Là anh Dư Quang nói cho anh biết đúng không?”
Hạ Dư Quang… Anh trai của anh, sao lại có thể liên quan đến anh trai của anh?
Hạ Quý Thần hơi nhíu mày, trong mắt anh ngày càng lộ rõ sự bối rối và khó hiểu.
Chẳng lẽ là cô đã đoán sai?
Thế nhưng mà, trước đây ngoại trừ Hạ Dư Quang mỗi tháng đều đến thăm cô một lần, Hạ Quý Thần và những người khác đều không thể biết chuyện này…
Hoặc là, Hạ Quý Thần không hiểu những lời mà cô vừa nói?