Cô không đọc nội dung của văn kiện mà lật ngay đến trang cuối cùng.
Dù cho mọi chuyện đã xảy ra cách đây mười mấy ngày nhưng khi nhìn thấy chữ ký của Hạ Quý Thần ở góc cuối, Quý Ức vẫn cảm thấy như có một con dao đâm vào trái tim mình, đau nhói đến không thể thở nổi.
Một lúc sau, Quý Ức kìm nén sự đau đớn trong lòng, cô tìm bút, không hề do dự ký vào giấy hai chữ “Quý Ức”.
Tài liệu tổng cộng có ba phần, lúc ký vào phần đầu tiên, Quý Ức vẫn không khống chế được cảm xúc, nước mắt cô rơi trên tên của Hạ Quý Thần.
Ký xong, Quý Ức gom tài liệu, sau đó cô gục mặt xuống bàn khóc như một đứa trẻ.
Trước đây khi phải chia tay Hạ Dư Quang, cô cảm thấy rất đau khổ nhưng nếu đem chuyện ấy ra so sánh với hôm nay, cô mới nhận ra những đau khổ lúc đó thật ra chẳng đáng là gì.
Dường như bây giờ cô mới hiểu được, trước kia cô đối với Hạ Dư Quang chỉ đơn thuần là “thích”, nhưng đối với Hạ Quý Thần lại là yêu, hơn nữa còn yêu đến mức muốn gắn bó với nhau cả đời.
Tại sao thời niên thiếu, cô lại say đắm Hạ Dư Quang đến như vậy?
Tại sao Hạ Dư Quang và Hạ Quý Thần cứ phải là anh em ruột?
Tại sao trước đây, trong mắt cô chỉ toàn hình là bóng của Hạ Dư Quang, mà không phải Hạ Quý Thần?
Tại sao sau khi gặp lại cô lại kết hôn với Hạ Dư Quang?
Nếu như ngay từ đầu, anh Dư Quang là Hạ Quý Thần, người sau này cô thích cũng là Hạ Quý Thần, vậy thì tốt biết bao…
Tại sao, tại sao, nhiều cái tại sao như vậy… Nhưng ai mà có thể đoán trước sau này cô lại yêu một Hạ Quý Thần mà cô đã từng rất chán ghét cơ chứ?
Qua một lúc lâu sau, Quý Ức mới ngừng khóc.
Cô ngồi thẳng người, dùng tay lau nước mắt, sau đó lấy điện thoại tìm số của Trần Bạch.
Quý Ức vừa định gọi cho Trần Bạch nhưng nghĩ đến mình vừa khóc xong, giọng cô chắc hẳn sẽ nghẹn ngào nên cuối cùng, cô quyết định đổi thành nhắn tin “Tôi ký xong rồi, bây giờ tôi đem hợp đồng sang cho
anh được không?”
Trần Bạch nhanh chóng trả lời tin nhắn “Cảm ơn cô, Quý tiểu thư. Làm phiền cô rồi.”
Quý Ức định gõ lại vài chữ “đừng khách sáo” nhưng tay cô run đến mức gõ không ra chữ, cuối cùng Quý Ức đành thoát khung hội thoại, gọi điện thoại đến quầy tiếp tân của khách sạn, nhờ bọn họ giúp cô gửi chuyển phát nhanh.
Sau khi đặt điện thoại xuống, Quý Ức đi vào nhà vệ sinh.
Rửa mặt xong, đúng lúc chuông điện thoại trong phòng vang lên, Quý Ức nghe máy, là bộ phận tiếp tân của khách sạn gọi đến, họ nói nhân viên chuyển phát nhanh đã đến.
Sau khi nói lời cảm ơn, Quý Ức lập tức cúp điện thoại, cô thay quần áo đi xuống lầu.
Gửi chuyển phát nhanh xong, Quý Ức không quay lại phòng mà bắt một chiếc taxi, nhanh chóng trở về thành phố.
Quý Ức không thể ngồi một mình trong phòng, tiếp tục buồn phiền, cô muốn đi ra ngoài, tìm chút chuyện gì đó làm…
Trên đường, Quý Ức gọi cho Đường Họa Họa.
Chiều hôm nay không cần phải lên lớp, Đường Họa Họa và Bạc Hà đang ngủ ở ký túc xá, Quý Ức nghe thế liền hẹn hai người bọn họ cùng nhau đi dạo phố.
Quý Ức thật sự không ngờ rằng tối đó ở Kim Bích Huy Hoàng, cô lại vô tình gặp Hạ Quý Thần.
Sau khi dạo phố, cô, Đường Họa Họa và Bạc Hà cùng nhau đi ăn lẩu. Quý Ức liếc nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, cô không muốn quay về khách sạn, nên dứt khoát kéo Đường Họa Họa và Bạc Hà đến Kim Bích Huy Hoàng ca hát.
Bởi vì ngày mai còn phải quay phim, Quý Ức không dám uống nhiều rượu, thế nhưng tửu lượng của Đường Họa Họa còn tệ hơn, mới uống được hai chén mà cô ấy đã ngà ngà say…
Quý Ức dẫn Đường Họa Họa đi nhà vệ sinh, không ngờ rằng trên đường quay trở lại phòng karaoke thì cô lại vô tình gặp Hạ Quý Thần.