Không chạy đến vì danh tiếng lúc vinh quang, không bỏ đi khi ở dưới tận cùng vực thẳm.”
“Anh ấy không gạt em, thực sự không gạt em, những chuyện anh ấy đã đồng ý với em anh ấy đều làm được…”
Trang giấy mỏng trên đầu ngón tay của Quý Ức rơi xuống lướt trên mặt đất, cô nhìn chằm chằm về phía trước đôi mắt nhòe lệ, miệng vẫn không ngừng mấp máy, cô nghe thấy giọng nói của anh.
“Em có bằng lòng tin tưởng anh có thể cùng em kề vai chiến đấu không?”
“Bằng lòng tin tưởng anh có thể cùng em bước từng bước từ đáy của ngành giải trí đến nơi có ánh hào quang không?”
“Bằng lòng tin tưởng anh có thể giúp em đòi lại những gì đã mất, từng thứ từng thứ một không?”
“Có bằng lòng tin tưởng anh không? Nếu em bằng lòng thì tới YC đi…”
Những điều anh nói… anh đều làm được.
Cùng cô kề vai chiến đấu, cùng cô Đông Sơn tái khởi, lấy lại những gì cô đã mất, duy chỉ có một điều anh không làm được… Rốt cuộc cô cũng đã đi đúng hướng, rốt cuộc cô cũng thay đổi tốt hơn, rốt cuộc cô cũng có cơ hội tỏa sáng nhưng anh lại biến mất.
Anh không cho cô biết gì cả, làm hết mọi việc trong im lặng, thậm chí anh còn không cho cô cơ hội giữ anh lại.
Anh và cô ở giữa một vận mệnh tồn tại đầy những sai sót ngẫu nhiên.
Cô muốn đòi lại những gì Thiên Ca đã thiếu nợ cô, nhưng nếu cô biết cái giá của những thứ đó là anh, cô bằng lòng bỏ qua thù hận, buông tha Thiên Ca, bỏ qua ngành giải trí…
Hiện tại, cô nhờ vào Cửu Trọng Cung đã lập tức nổi tiếng; trong tay cô giữ rất nhiều cổ phần của công ty Thiên Ca; cô từng mong chờ ngày này, cuối cùng cũng thực hiện được, cô đáng lẽ phải thật thỏa mãn, nhưng cô lại không thấy thỏa mãn chút nào…
Quý Ức ôm chặt đầu gối, ngơ ngác ngồi nhìn khoảng không phía trước không chớp mắt.
Những ngày tiếp theo cô phải sống thế nào đây? Cô phải làm gì đây? Cả đời dài
như vậy, cô sẽ cùng ai sống đến bạc đầu? Cùng ai sinh con nuôi con cái? Cùng ai sống tới già?
Thế giới này lớn như vậy, tương lai còn dài như vậy, trong lòng cô hiểu rõ... Cô sẽ không bao giờ gặp được Hạ Quý Thần thứ hai, gặp được người đàn ông thứ hai nào yêu cô nhiều như vậy.
Sắc mặt cô trắng bệch đến dọa người, cô mấp máy môi, giống như dùng hết sức lực toàn thân miễn cưỡng thì thào nói nhỏ: "Em tin tưởng anh."
Hạ Quý Thần, em tin tưởng anh, em tin tưởng anh, nhưng bây giờ em tin anh thì có thể làm được gì? Anh đã không còn ở bên cạnh em nữa rồi…
Nếu không phải ngay cả đi anh cũng vì cô cân nhắc nhiều như vậy, có lẽ cô sẽ không đau khổ như thế này.
Nhưng hết lần này tới lần khác, anh đi mất bỏ em lại một mình…
Nhìn giấy chuyển nhượng cổ phần, Quý Ức vốn đang lặng người bỗng khóc ra thành tiếng.
Hạ Quý Thần, anh trở về giúp em kề vai chiến đấu được không? Anh trở về xem em tỏa sáng được không? Anh trở về, chúng ta cùng nhau lấy lại cổ phần công ty được không?
Hạ Quý Thần, anh trở về đi, chỉ cần anh về em không cần gì nữa cả.
Quý Ức khóc rất đau lòng, cũng rất tuyệt vọng.
Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn.
Trang Nghi và Trần Bạch luống cuống, bọn họ ở bên cạnh cô khuyên nhủ dỗ dành rất lâu nhưng cô vẫn không để ý tới, chỉ một mực khóc.
Cô khóc đứt ruột đứt gan, khóc rất đau lòng.
Cô khóc rất lâu, khóc đến khàn cả họng, đến lúc nước mắt đã cạn, cô dường như mất hết sinh lực, cô ngã xuống sofa rồi mất dần ý thức.