Sau khi ăn tối xong, Quý Ức gọi điện cho Hạ Dư Quang thêm lần nữa. Anh vẫn còn tắt máy khiến cho tâm trạng của cô hoàn toàn rối loạn.
Mặc dù Hạ Dư Quang đổi số điện thoại thật, nhưng chẳng lẽ wechat anh cũng đổi...
Dù rằng trong suốt gần một năm cô và anh không có liên lạc gì, nhưng theo những gì cô biết về anh thì không thể có chuyện suốt một ngày một đêm anh không cầm đến điện thoại.
Buổi tối, trong phòng ngủ, Đường Họa Họa rủ Quý Ức chơi game. Nhưng bởi vì còn vướng bận trong lòng, cho nên cô vẫn luôn trong trạng thái ngẩn người. Sau ba lần gục ngã, Quý Ức phiền lòng đến mức không cách nào tập trung nổi, quả thật cô không có tâm trạng để chơi game chút nào. Nói với Đường Họa Họa một câu "Giờ mình không chơi được", sau đó cô ném điện thoại sang một bên rồi đi ra khỏi ký túc xá.
Lúc quay về trời đã sắp tối.
Quý Ức nằm trên giường, lúc tìm di động, đầu ngón tay cô vô tình chạm phải cái túi gấm mà cô đã nhét dưới gối tối qua.
Tay cô run lên, sững sờ nhìn lên trần nhà, ngơ ngẩn xuất thần.
Nếu cứ chờ đợi tin tức của anh Dư Quang như vậy cũng không phải là cách giải quyết.
Huống hồ, vì cô, Hạ Quý Thần mới đi đến bước đường ngày hôm nay...
Quý Ức nghĩ vậy nên nhanh chóng cầm điện thoại, đặt vé máy bay sáng mai đi Tô Thành.
Có lẽ là bởi vì chuẩn bị khởi hành đến Tô Thành, nên đêm nay Quý Ức chìm vào giấc ngủ khá dễ dàng.
Sáng sớm hôm sau, chưa đến sáu giờ, cô đã bị chuông báo thức gọi dậy.
Chuyến bay vào lúc tám giờ rưỡi, Quý Ức không dám rề rà quá lâu, nhanh chóng rời giường, chuẩn bị một ít hành lý, vừa cầm di động đặt xe, vừa ra khỏi ký thúc xá.
Tám giờ đúng, Quý Ức lên máy bay xuất phát đến Tô Thành.
Tám giờ rưỡi, máy bay cất cánh.
Sau hai tiếng, máy bay an toàn đáp xuống sân bay quốc tế Tô Thành.
Ra khỏi sân bay, Quý Ức bắt một chiếc taxi, nói địa chỉ khu nhà cũ của Hạ gia.
Đã nhiều năm trôi qua, cô mới quay về Tô Thành. So với lúc cô đi, thành phố này đã thay đổi
khá nhiều, đường phố rộng hơn, nhà cửa cao chót vót, nhưng nhiều nơi vẫn còn thấp thoáng hình bóng của quá khứ, cho nên với Quý Ức mà nói, nơi này không quá xa lạ, đi qua vài nơi cô còn có thể nói đúng được tên đường.
Sân bay khá xa khu nhà của Hạ gia, phải đến một tiếng đồng hồ sau, Quý Ức mới đặt chân đến nơi mình từng sống nhiều năm thuở thiếu thời.
Đã trải qua một thời gian quá dài, khu nhà hiện đại nhất, tốt nhất của Tô Thành lúc trước, giờ đây thoạt nhìn đã nhuốm màu cũ kĩ.
Quý Ức đứng trước cửa khu nhà, lặng yên nhìn ngôi nhà quen thuộc. Như thể thời gian quay ngược lại, trở về những ngày cô đến trường rồi quay về nhà, khiến cô bùi ngùi xúc động. Mãi một lúc lâu sau, Quý Ức mới cất bước vào trong.
Đã nhiều năm không quay lại, nhưng dù cho có nhắm mắt, Quý Ức cũng có thể tìm đến cửa Hạ gia.
Trước khi đến Hạ gia, Quý Ức đi ngang qua nhà bà ngoại.
Từ sau khi bà mất, ở Tô Thành không còn người thân nào nữa, cha mẹ mới bán căn nhà ở đây. Bây giờ căn nhà đã được chủ mới sửa sang lại nhiều, đã không còn hình ảnh bà ngoại như ngày trước, nhưng Quý Ức vẫn cứ nhìn chằm chằm căn nhà hai tầng kia một lúc lâu, rồi mới cất bước đi tới trước cửa Hạ gia ở cách đó không xa.
Ngôi nhà của Hạ gia cũng có tân trang lại.
Thay cửa lớn, hàng rào cũng không phải bằng gỗ như ngày trước, nhưng khóm hoa hướng dương trong sân vẫn giống thuở nào, cái xích đu cô thích nhất ngày ấy vẫn còn, giàn nho bên cạnh đã sum xuê, cao lớn hơn rất nhiều so với cái năm cô rời Tô Thành.
Cách một lớp hàng rào, Quý Ức nhìn vào sân nhà họ Hạ một lúc lâu, rồi mới đưa tay ấn chuông.