Quý Ức không muốn nghe cô ấy nói tiếp nên hỏi lại: "Cô nói, ngọc bội này là của Hạ Quý Thần?"
Người giúp việc còn chưa nói hết câu, nghe Quý Ức hỏi mới biết mình nhầm, cô vội sửa lời: "Đúng vậy, ngọc bội là của nhị thiếu gia, già trẻ lớn bé ở Hạ gia đều biết..."
Ngọc bội là của Hạ Quý Thần...
Nếu ngọc bội là của Hạ Quý Thần, vậy trong ba năm cô hôn mê bất tỉnh, người mỗi tháng đến thăm cô, là anh sao?
Nếu ngọc bội là của Hạ Quý Thần, vậy hôm cô bị trật khớp ở Lệ Giang, anh Dư Quang chạy tới đó suốt đêm, sao lại có ngọc bội này được chứ?
Quý Ức cảm giác như mình vừa rơi vào một vũng bùn, đầu óc cô cứ rối tung lên, không thể nào suy nghĩ được.
Cô cố gắng hỏi tiếp cho rõ ràng: "Ngọc bội này chỉ có một thôi sao?"
"Đương nhiên rồi, chỉ có một thôi, đây là đồ cổ, trước kia, lúc mừng thọ, cụ bà từng cầm miếng ngọc bội này nói rằng đây là đồ trang sức của hoàng đế triều Thanh mà".
Giọng của cô ấy lộ rõ sự khoe khoang và kiêu ngạo.
Quý Ức nào có tâm trạng quan tâm hoàng đế có từng đeo ngọc bội này hay không, trong đầu cô chỉ nghĩ tới, nếu ngọc bội này là của Hạ Quý Thần, vậy người đàn ông trong quán bar ở Lệ Giang rốt cuộc là ai?
"Hơn nữa lúc cụ bà đưa cho nhị thiếu gia ngọc bội này làm quà sinh nhật năm một tuổi, bà còn nói đây là bùa hộ mệnh..."
Người giúp việc lải nhải không ngừng, nhưng nói một hồi, cô ấy mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình đang độc thoại: "Chuyện gì xảy ra vậy? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Quý Ức càng nói, giọng cô càng run lên.
Người giúp việc lo lắng hỏi: "Tiểu thư, cô sao thế?"
Quý Ức vẫn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không đáp lại người kia "Rốt cuộc là ai? Rốt cuộc
là ai chứ? Ngày hôm đó là ai?"
"Tiểu thư, tiểu thư!" - Người giúp việc lớn tiếng gọi.
Gọi vài lần nhưng thấy Quý Ức vẫn bất thường như vậy, không buồn để ý đến mình, cô ấy vội mở cửa ra, đi tới trước mặt Quý Ức, vỗ vỗ cánh tay cô để cô tỉnh lại.
Tay người giúp việc vừa đặt lên vai Quý Ức, một chiếc xe đúng lúc dừng lại bên cạnh hai người.
Cửa xe vừa đẩy ra, một người phụ nữ trung niên ăn mặc sang trọng bước xuống, bà không nhìn Quý Ức mà chỉ nhìn người giúp việc, nói: "Tiểu Hồng, đã chuẩn bị cho ngày giỗ của đại thiếu gia xong chưa?"
Người giúp việc nghe có người gọi mình thì quay đầu nhìn lại, sau khi nhìn rõ người tới là ai, cô ấy gọi "Bà chủ", rồi mới nghiêm túc đáp: "Đã xong rồi ạ".
Quý Ức bị cái vỗ vai của người giúp việc làm cho tỉnh táo hơn một chút, cô vừa ngừng độc thoại, thì ngay sau đó đã nghe thấy mấy chữ "Ngày giỗ của đại thiếu gia".
Ngày giỗ của đại thiếu gia... đại thiếu gia... ngày giỗ... ngày giỗ...
Năm chữ đó liên lục lặp lại trong đầu Quý Ức, một lúc lâu sau cô mới chậm rãi quay đầu, nhìn người vừa nói ra câu đó.
"Bà chủ, giờ bà đi thăm đại thiếu gia sao? Có cần tôi chuẩn bị đồ để mang đi không..." - Người giúp việc vừa trả lời xong thì nói tiếp.
Ngay lúc cô ấy vừa nói xong, Quý Ức cũng vừa quay đầu lại nhìn về phía bà Hạ.
Thấy Quý Ức nhìn mình, bà Hạ vốn định nói chuyện với người giúp việc cũng dừng lại, quay đầu nhìn cô.