Editor:Jenni.
Beta: Stuki°°
Tuổi nhỏ không hiểu chuyện, không cảm thấy có cái gì. Tuổi càng lúc càng lớn, vào sơ trung hắn chậm rãi hiểu rõ, hắn khỏe mạnh tất cả là nhờ Hạ Dư Quang.
Cho nên hắn liền nghĩ, có lẽ hắn không nghe lời như vậy, không ưu tú như vậy, cha mẹ liền sẽ ít nhiều thích Hạ Dư Quang thêm một chút.
Cũng là từ lúc ấy, hắn trốn học, học đánh nhau, học hút thuốc uống rượu, học kéo bè kết phái, học đêm không về ngủ…… Đại khái là năm sơ trung là thời kỳ “nhiệt huyết” nhất của hắn. Hạ Quý Thần dùng thời gian không đến hai tháng, thu phục hết đám lưu manh, xử lý lão đại tiền nhiệm 3 năm trước đó, thành lão đại mới của trường.
Khi đó học sinh trong trường học khi thấy hắn đi qua, kẻ nhát gan khi nhìn thấy vội trốn xa xa, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, gan lớn hơn một chút, sau khi hắn đi qua, sẽ lặng lẽ nghị luận câu “Đây là lão đại chúng ta ”, hoặc là câu “Nghe nói đấy là lão đại của trường học chúng ta, ngày hôm qua đi bị người xô ngã, kết quả bản thân hắn đánh năm người, đem đối phương toàn hạ gục.”
Lúc ấy, trong trường học rất nhiều người nhìn thấy hắn, đều sẽ khách khách khí khí nhường đường cho hắn, sau đó gọi hắn là “Thần ca”.
Bởi vì tướng mạo hắn quá mức xuất chúng, trừ bỏ hắn có những cái tin tức bên ngoài “Huy hoàng nhiệt huyết”, ngoài tin hắn phá phách,chơi bời, còn có nhiều tin tức tình cảm phong lưu.
“Cậu biết không? Lão đại trường chúng ta lại đổi bạn gái.”
“Tôi vừa mới ở nhà ăn nhìn thấy lão đại cùng hoa khôi ăn cơm.”
“Nghe nói hoa khôi giảng đường trường cách vách hôm nay tới trường học chúng ta tìm lão đại rồi……”
Kỳ thật, những nữ sinh trong tin đồn, đừng nói đó là bạn gái hắn, ngay cả quan hệ bạn bè đều không phải, nhiều nhất chính là nói một vài câu với hắn, đã gặp mặt hắn thì lập tức có tin nóng.
Lúc ấy, ba chữ “Hạ Quý Thần” này,
thật là như sấm bên tai, ở Tô thành người lớn bé đều biết.
Lúc ấy, hắn có rất nhiều truyền kỳ trong khu dân cư, đại gia ngầm cùng hắn làm quen, cùng hắn nói chuyện vì hư vinh, trừ bỏ hai cái xưng hô “Thần ca” cùng “Trung học lão đại”, hắn còn có thêm biệt danh “Tô thành Hạ thiếu” cùng với “Tô thành sát thủ thiếu nữ”.
Lúc ấy, mọi người nhắc tới hắn, đều sẽ suy đoán một câu, cao trung lão đại Thần ca Hạ Quý Thần, rốt cuộc sẽ thua trong tay dạng nữ nhân như thế nào?
Loại suy đoán này, cũng truyền tới trong tai hắn. Khi ấy, hắn khịt mũi coi thường cười lạnh, đáy lòng nghĩ khinh thường, vui đùa cái gì vậy? Nữ nhân có thể làm hắn chú ý, phỏng chừng còn chưa có sinh ra đâu!
Đại khái là hắn quá kiêu ngạo, kiêu ngạo đến nỗi ông trời nhìn không vừa mắt, vì thế ở nửa đầu học kỳ tháng ba, ông trời đem cô đưa đến trước mặt hắn.
Đó là lúc giảng bài, hắn dựa trên lan can sân thể dục, ở trước ánh mắt tò mò của vô số nữ sinh đi ngang qua, ngậm điếu thuốc, nhàn nhã nhả khói.
Hút đến khi thoải mái nhất, phía sau hắn truyền đến cuộc nói chuyện của mấy nữ sinh.
“Hỏi mấy cậu nè, nếu vào buổi tối, một mình các cậu ra cửa, bị hai cái tên côn đồ ngăn cản, bọn họ muốn cướp sắc, các cậu sẽ làm sao?”
“Báo nguy!”
“Kêu cứu mạng!”
“Chạy”.
Cô gái cuối cùng trả lời, thanh âm nghe hay nhất, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ: “Các cậu cho hắn cái ********”
Vừa lúc điếu thuốc đưa đến trong miệng, hắn đột nhiên bị sặc, khom người kịch liệt ho khan, thuận theo âm thanh xoay người, quét thấy một bóng dáng thanh mảnh của một người con gái.