“Hôm nay, tôi sẽ nói cho hết những lời cần nói với cô, giữa cô và tôi, chỉ có chuyện tôi đoạt được phần cô chứ không có chuyện cô lấy được gì từ tôi đâu!”
“Cô đừng nói theo tôi, đừng có mà được nước làm tới, cô khinh người quá rồi đó. Chỉ vì tôi vốn không ức hiếp ai nên những người bị tôi lấn áp vốn dĩ đều không phải là người đâu.”
Thiên Ca nhìn vào mắt của Quý Ức, mặt đỏ lên vì tức giận.
Quý Ức không cho cô ta cơ hội mở miệng cứ tiếp tục nói: “Đừng có trừng tôi bằng cái ánh mắt đó, mấy chuyện rắc rối này đều là tự cô chuốc lấy, trong hơn một năm qua cũng khó khăn quá nhỉ, quảng cáo thì bị tôi lấy, phim truyền hình cũng vậy, đến cả thời gian lên sóng truyền hình cũng bị cướp…”
“… Tôi nói cho cô biết chuyện này nhé, dù chuyện đã hơn một năm, nhưng từ khi bắt đầu, chỉ cần Quý Ức tôi còn sống một ngày thì cô đừng nghĩ cuộc sống cô sẽ dễ thở một ngày, khi nào tâm trạng tôi không tốt thì tôi nhất định sẽ trút giận lên người cô!”
“Cho nên, tôi khuyên cô, về sau nếu không có chuyện gì thì đừng có mà chọc tức tôi, tốt nhất, khi nhìn thấy tôi thì trốn cho thật xa, không chừng khi tôi vui, tôi còn cho cô dễ sống một chút!”
Quý Ức nói một mạch rồi xem như Thiên Ca vô hình, cô quay lưng bỏ đi về chỗ Đường Họa Họa đang đứng.
Cô đi chưa được bao lâu thì sau lưng lại nghe thấy giọng nói đầy sự tức giận của Thiên Ca: “Đừng có nghĩ là tôi không biết vì sao cô nhắm vào tôi như vậy, chỉ vì tôi đã làm hại anh ấy phải không?”
Dù Thiên Ca không nhắc đến tên người đó, nhưng Quý Ức biết “anh ấy” trong lời nói của Thiên Ca chính là nói đến Hạ Quý Thần.
Cô bước vài bước thì bỗng dừng lại.
“Coi như là cô đã đập vỡ những món đồ sứ này, vậy thì sao? Anh ấy cũng không quay lại với cô được nữa rồi, cô đừng cho là tôi không
biết, bây giờ cô thích anh ấy rồi chứ gì? Năm trước tôi còn thấy cô khóc khi nhìn thấy hình anh ấy mà!”
“Cô nói tâm trạng không tốt thì sẽ làm cho tôi sống khổ sở, mỗi ngày đều khó sống, nhưng từ khi bắt đầu, cô cũng không dễ chịu gì phải không?”
“Cho nên, cô thực cảm thấy cô thắng tôi rồi chứ gì? Giữa hai chúng ta, lúc nào cô cũng thua tôi hết, không phải sao?”
Sauk hi Quý Ức nghe được những lời đó, dần dần quay lưng lại nhìn thẳng mặt cô ta.
So với sự kiêu căng kia thì sắc mặt cô hoàn toàn bình tĩnh, giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn nói thẳng mặt cô ta: “Tôi rời xa anh ấy, chẳng có ngày nào là vui vẻ cả nhưng đã sao, ít nhất người anh ấy yêu là tôi, vì tôi mà anh ấy từ bỏ mọi thứ vốn có, anh ấy đến Bắc Kinh hay sáng lập nên YC tất cả đều vì yêu tôi. Hơn nữa cũng vì yêu tôi mà phụ lòng cô, ruồng bỏ cô.”
“Cho dù hiện tại, anh ấy không thể ở bên cạnh tôi, cho dù anh ấy đã từng rất hận tôi, tránh né tôi, từng yêu thích rồi từ bỏ tôi. Nhưng đến bây giờ tôi vẫn là người mà anh ấy nhớ nhung, vẫn là người mà anh ấy rất yêu thương”.
“Tôi có thể đợi anh ấy, chỉ cần tôi chờ đợi thì chúng tôi có thể ở bên nhau, còn cô thì sao? Cô yêu anh ấy như thế, nhưng lại dùng mọi thủ đoạn đốn mạc, để đoạt được trái tim anh ấy, cô đã đoạt được chưa? Dù cho cô có đợi anh ấy mười năm, hai mươi năm, thậm chí là cả đời, cô cũng sẽ không bao giờ có thể được ở bên cạnh anh ấy!”
“Thế thì theo cô, giữa hai chúng ta, ai sẽ là người thắng cuộc đây?”
Nghe xong lời Quý Ức vừa nói ra, Thiên Ca vốn nghĩ mình chiếm ưu thế nhưng trong ánh mắt lại trở nên vô cùng đau khổ.