Khi nghe thấy Quý Ức vội vàng nói “Thật ngại quá, xin cho qua một chút” vọng đến từ phía sau, Đường Họa Họa còn tưởng mình đang nghe nhầm, do dự hai giây rồi mới quay đầu nhìn lại, cô thật sự nhìn thấy Quý Ức một tay cầm giày, một tay nâng váy, không hề giữ chút hình tượng nào mà chạy ra cửa.
Nếu như bị cánh phóng viên chụp được hình ảnh này đăng lên mạng, chẳng phải lại muốn gây ra “sóng to gió lớn” gì nữa à?
Đường Họa Họa lập tức đứng dậy, thậm chí không kịp cầm túi xách để trên bàn liền vội vã đuổi theo Quý Ức.
“Cô gì ơi, túi xách của cô này!” - Thấy Đường Họa Họa để quên đồ, nhân viên phục vụ ở đại sảnh vừa cầm túi của Họa Họa vừa gọi lớn tên cô.
Đường Họa Họa chạy được khoảng năm mét thì nghe thấy nhân viên gọi, lúc này mới ý thức dừng bước, quay về phía nhân viên phục vụ vội vàng nói một câu “cảm ơn”, nhận lấy túi rồi lập tức chạy ra khỏi đại sảnh.
Cách một khoảng khá xa, Đường Họa Họa nhìn thấy Quý Ức đang đứng chân trần bên vệ đường, nhìn đông ngó tây đi tới đi lui.
Dáng vẻ giống như đang tìm kiếm gì đó.
Đường Họa Họa cho rằng Quý Ức lại tái phát bệnh cũ, xuất hiện ảo giác như đêm giao thừa đó, chạy khắp nơi tìm Hạ Quý Thần, cô chợt thấy đau lòng, bước chân cũng chậm lại. Qua vài giây, sự đau đớn qua đi cô mới nhanh chân bước đến sau lưng Quý Ức: “Tiểu Ức.”
Nghe thấy có người gọi mình, Quý Ức xoay người, dường như cô đã gặp được chuyện gì đó rất vui mừng, không đợi Họa Họa lên tiếng, Quý Ức nhảy đến trước mặt cô, bắt lấy cánh tay, kích động nói: “Họa Họa, cậu biết mình gặp ai không?”
“Nói ra sợ cậu không dám tin, mình gặp được anh ấy rồi!”
“Vừa mới nãy ở phòng VIP số 1, mình gặp được anh ấy rồi! Mình thật sự đã gặp được anh ấy rồi!
Hạ Quý Thần anh ấy trở lại rồi, thật sự đã trở lại rồi!”
Quý Ức nói xong liền kích động đến rơi nước mắt, cô ngẩng đầu, lau nước mắt hai bên gò má, cả người đều mừng rỡ như chim sẻ hót, suýt chút nữa nhảy cẫng lên: “Mình không lừa cậu đâu, Họa Họa, là thật đó, Ninh Ngưng chính là anh ấy, anh ấy chính là Ninh Ngưng!”
Đường Họa Họa nghe đến đây mới ý thức được Quý Ức không bị hoang tưởng nữa, nhưng cô thấy như không dám tin, chỉ đành đổi chủ đề, trấn an Quý Ức: “Tiểu Ức, cậu mang giày vào trước đi đã, nhiều người qua lại trên đường đều đang nhìn cậu đấy, nếu bị người khác chụp được thì không hay đâu.”
“Ồ, à nhỉ.” - Quý Ức đáp hai tiếng rồi ném giày xuống đất, nhanh chóng mang vào, sau đó lại nắm tay Đường Họa Họa, nói: “Họa Họa, rốt cuộc mình cũng chờ được anh ấy rồi, cậu có biết không, mình đợi anh ấy cực khổ biết bao nhiêu nhưng cuối cùng cũng chờ được anh ấy rồi! Lần này mình nhất định sẽ không để anh ấy đi nữa, tuyệt đối không để anh ấy rời xa mình!”
“Tiểu Ức, cậu lý trí hơn chút đi, đừng kích động như vậy, cậu nói cậu gặp được Hạ Quý Thần, nhưng người đâu?”
Câu nói của Đường Họa Họa khiến Quý Ức im lặng.
Cô gặp được anh, cô vui mừng đến thế, nhưng anh chỉ lạnh nhạt nói với cô hai câu chẳng liên quan, sau đó liền xoay người rời đi.
Trong mắt Quý Ức tràn đầy sự ảm đạm, cô rũ mắt, nhỏ giọng đáp: “Anh ấy đi rồi.”
“Đi rồi?” - Đường Họa Họa nhíu mày.
“Thậm chí còn không ăn cơm với mình, lập tức bỏ đi rồi.” - Quý Ức nhẹ giọng nói một câu.