Quý Ức nhận ra cô gái đó, là Hạ Viên.
Là con gái của giảng viên đại học của Hạ Quý Thần, ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã biết cô ta thích Hạ Quý Thần. Thậm chí sau này, lúc cô ta gọi Video call cho Hạ Quý Thần, cô ta còn cố ý mặc áo cổ thấp, trong lòng Quý Ức không thoải mái nên đã cố tình chủ động hôn môi Hạ Quý Thần trước mặt cô ta, chọc tức cô ta ngắt điện thoại…
“Quý Thần…” - Hạ Viên không nhìn thấy Quý Ức, thấy Hạ Quý Thần đột nhiên dừng lại, cô khó hiểu lên tiếng.
Lời nói của Hạ Viên đã giúp Hạ Quý Thần khôi phục tinh thần.
Quý Ức nhìn thấy rõ ràng Hạ Quý Thần khẽ chau mày, sau đó tầm mắt lại nhìn vào Đường Họa Họa và Ninh Ngưng phía sau đã cùng cô vào nhà.
Lúc Hạ Quý Thần nhìn thấy Ninh Ngưng, anh lập tức ý thức được việc Quý Ức xuất hiện ở đây nhất định có liên quan đến cô ta, sau đó anh lên tiếng, giọng nói hoàn toàn không vui: “Ai bảo cô liên lạc với cô ấy?”
“Là em gọi điện cho cô ấy.” - Quý Ức không đợi Ninh Ngưng mở miệng, cô đã lên tiếng trước.
Hạ Quý Thần dời tầm mắt về phía Quý Ức, anh mấp máy môi nhưng không lên tiếng.
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần vài giây sau đó chuyển ánh nhìn về phía Hạ Viên.
Cô nhìn chằm chằm Hạ Viên chưa đến một giây, sau đó cất bước đi đến trước cầu thang, từng bước từng bước đi lên lầu.
Căn phòng to như vậy nhưng không ai lên tiếng, ngoại trừ tiếng bước chân của Quý Ức, ngoài ra không không còn bất kỳ âm thanh nào.
Quý Ức đi thẳng đến trước mặt Hạ Viên, cô yên tĩnh nhìn Hạ Viên một lúc rồi mới lên tiếng: “Hạ tiểu thư, chào cô, lâu rồi không gặp, tôi là Quý Ức, vợ của Hạ Quý Thần…”
Không phải cô ta thích Hạ Quý Thần, thích đến nhiều năm như vậy cũng không chịu buông sao?
Vậy thì tốt thôi, hôm nay cô sẽ để cô ta biết rõ, cả đời này cô ta và Hạ Quý Thần hoàn toàn không thể có hy vọng đâu!
Nghĩ vậy, Quý Ức cảm thấy lời vừa nãy của
mình không đủ “uy”, cô lại bổ sung: “… Cô có thể gọi tôi là Hạ phu nhân.”
Vợ của Hạ Quý Thần? Hạ phu nhân?
Hạ Viên mở to mắt, không dám tin nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Quý Thần…”
Quý Thần? Đến bây giờ mà cô ta còn dám gọi tên Hạ Quý Thần thân mật như thế?
Hơn nữa, quan trọng hơn là, Quý Ức nói chuyện với cô ta, cô ta không để ý thì cũng bỏ đi, nhưng phản ứng đầu tiên lại là gọi tên Hạ Quý Thần.
Trong mắt Quý Ức có chút mất mát, cô hoàn toàn không đợi Hạ Quý Thần mở miệng liền lập tức lên tiếng: “Thật ngại quá Hạ tiểu thư, tôi không biết cô và Hạ Quý Thần thân thiết đến mức có thể gọi anh ấy là Quý Thần, tôi hy vọng cô chú ý chừng mực, sau này gặp Hạ Quý Thần thì gọi anh ấy là Hạ tiên sinh.”
Lúc Quý Ức nói mấy từ “Tôi là vợ của Hạ Quý Thần”, Hạ Quý Thần lập tức ngẩn người, đến lần thứ hai Quý Ức lên tiếng anh mới hoàn hồn: “Quý Ức…”
Thay vì đáp lời Hạ Quý Thần, Quý Ức thấy Hạ Viên lại nhìn về phía Hạ Quý Thần, cô càng phải giải quyết một việc quan trọng hơn. Cô trực tiếp ngắt lời Hạ Quý Thần, nhìn Hạ Viên mà tuyên bố chủ quyền: “Tôi mặc kệ cô và Hạ Quý Thần đã quen biết nhau bao lâu, cũng không quan tâm tình cảm của cô đối với Hạ Quý Thần sâu sắc như thế nào, từ giờ trở đi, tôi hy vọng cô và Hạ Quý Thần có thể duy trì một khoảng cách nhất định…”
Hạ Quý Thần nghe đến đây liền biết Quý Ức đã hiểu lầm.
Thời gian trước đây thầy liên hệ với anh cần một bản hợp đồng xây dựng, hôm nay đúng lúc gặp Hạ Viên, Hạ Viên hỏi đến chuyện này nên anh mới bảo cô ấy đến đây lấy, để Hạ Viên mang về Tô Thành…
Hạ Quý Thần lần nữa lên tiếng: “Quý Ức…