“Đã hơn một năm chúng ta không gặp mặt rồi, chẳng lẽ anh không có gì muốn nói với em sao?”
“Không có.” - Hạ Quý Thần trả lời rất dứt khoát, giọng anh cũng lộ rõ sự thờ ơ.
Nếu như không phải sau khi anh rời đi, Quý Ức đã biết tất cả mọi chuyện, thì có lẽ giờ phút này, khi thấy phản ứng của anh, cô thật sự không dám tin là anh yêu cô.
Cô biết rõ anh có điều khó nói, cô cũng biết anh làm thế là vì muốn tốt cho cô. Cô hiểu rất rõ rằng nếu anh và cô thật sự ở cạnh nhau, thì cô sẽ phải đối mặt với những lời đồn ác ý như thế nào, nhưng cô không quan tâm...
Nghĩ đến đó, Quý Ức lại lên tiếng: “Không sao, anh không có gì muốn nói với em, nhưng em có. Em có rất nhiều điều muốn nói với anh. Chúng ta xuống dưới lầu tìm chỗ ngồi, rồi trò chuyện một chút, có được không?”
“Anh thật sự rất bận, để hôm khác.” - Hạ Quý Thần nói.
Quý Ức không thỏa hiệp, cô nhận thấy rất rõ rằng Hạ Quý Thần đang tìm cách từ chối mình. Nếu như cô để anh chạy mất thì cái gọi là “hôm khác”, sợ rằng chính anh cũng không biết là hôm nào: “Nếu như anh không muốn xuống dưới lầu thì cũng không sao, chúng ta nói ở đây luôn cũng được...”
“Quý Ức.”
Quý Ức coi như không nghe thấy lời của Hạ Quý Thần, cô tiếp tục nói: “Hạ Quý Thần, hiện tại anh ở đâu?”
“Số điện thoại của anh không liên lạc được, có phải là anh đã đổi số mới rồi hay không? Anh nói cho em biết số điện thoại mới của anh, có được không?”
“Số điện thoại của anh vẫn không đổi, chỉ là...” - Hạ Quý Thần dường như đã không còn kiên nhẫn nghe cô nói tiếp, anh lên tiếng cắt ngang lời của cô: “Bỏ tay anh ra.”
Quý Ức vẫn đứng yên tại chỗ, vốn dĩ cô chỉ nắm tay áo anh bằng một tay, nhưng giờ thì đã đổi thành hai tay: “Em biết tại sao anh lại đối xử với em như vậy, thế nhưng... Hạ Quý Thần, anh
có biết là từ lúc anh đi, em đã bắt đầu đợi anh, cho đến hôm nay vẫn luôn đợi anh...”
“Quý Ức.” - Bàn tay đang buông lỏng của Hạ Quý Thần thoáng run lên, anh không chút do dự lên tiếng cắt ngang lời của Quý Ức: “Anh thật sự rất gấp, cũng thật sự có chuyện quan trọng cần phải xử lý, cho nên không rãnh ở đây nghe em nói mấy lời vô nghĩa như vậy.”
“Lời em nói có ý nghĩa đấy, Hạ Quý Thần, em biết rõ giấy chứng nhận kết hôn mà em đã thấy tại văn phòng anh là chứng nhận của anh và em, em cũng biết anh Dư Quang đã qua đời nhiều năm trước, em còn biết “anh Dư Quang” mà em gặp lại thật ra chính là anh. Em biết em gái Coca mà anh yêu thích nhiều năm chính là em, em biết rất nhiều chuyện... Em đã đến gặp anh Dư Quang, hơn một năm không có anh bên cạnh, vào ngày giỗ, em luôn đến gặp anh ấy. Em còn biết trong ba năm em hôn mê, người mỗi tháng đến phòng bệnh của em chính là anh...”
Dường như Hạ Quý Thần đã không còn kiên nhẫn nữa, hoặc cũng có lẽ anh đang sợ điều gì đó, khi Quý Ức nói đến đây, bỗng nhiên anh vung mạnh cánh tay đang bị cô nắm ra.
Anh hơi mạnh tay, khiến cho Quý Ức bị đẩy ra sau mấy bước va vào vách tường trên hành lang thì anh mới ngừng lại.
Hạ Quý Thần biết mình có hơi mất kiểm soát, cũng biết bản thân quá đáng, khi thấy cô va vào vách tường, theo bản năng, anh muốn quay đầu nhìn cô.
Nhưng mà anh đã nhanh chóng dằn sự xúc động của mình xuống, giả vờ không quan tâm, nhấc chân đi về phía cầu thang.
Lưng bị va vào vách tường khiến Quý Ức cảm giác đau, cô khẽ nhíu mày, nhưng ngay sau đó, cô lập tức vứt bỏ chuyện đó sang một bên, nhìn về phía Hạ Quý Thần đang đi xuống lầu, nói: “Hạ Quý Thần, em thích anh.”