Nước mắt cô trào ra, men theo gò má xinh đẹp từ từ lăn xuống.
Cô vốn muốn đến tìm anh, nhưng lại sợ bản thân đột nhiên không khống chế được cảm xúc mà bật khóc thành tiếng, sẽ quấy rầy anh, sẽ khiến cho anh càng thêm áp lực. Cho nên cô vội giơ tay lên che miệng mình, xoay người, vội vàng đi về phía toà nhà chính của Kim Bích Huy Hoàng.
Quý Ức chạy rất nhanh, cứ như sau lưng cô có thú dữ đuổi theo.
Nước mắt cô cũng mỗi lúc một nhiều hơn, che kín tầm mắt, thế nên lúc đẩy cửa xông vào sảnh chính của Kim Bích Huy Hoàng, cô nhất thời không chú ý, va phải người đang đi phía trước.
Quý Ức sợ có người nhận ra mình, lại càng sợ bọn họ nhìn thấy mình khóc, cho nên cô vội cúi thấp đầu xuống.
Trước tiên, cô cố hết sức ổn định tâm trạng của mình, sau đó mới mở miệng nói xin lỗi với người vừa bị mình va phải.
Nhưng cô còn chưa kịp nói thì trước mặt đã vang lên một giọng nói giận dữ: “Làm cái quỷ gì vậy? Đi đường không có mắt à? Đụng tôi đau muốn chết nè!”
Giọng nói này có hơi quen thuộc.
Quý Ức nhíu mày, đột nhiên, cô gạt bỏ ý muốn nói lời xin lỗi của mình, sau đó ngẩng đầu, nhanh chóng liếc nhìn người mà mình vừa va phải.
Cho dù chỉ là liếc sơ qua, nhưng Quý Ức vẫn nhận ra người đó chính là một trong ba cô gái đã bàn tán về Hạ Quý Thần trong vườn đào lúc nãy.
“Được rồi, đừng so đo với loại người như vậy, chúng ta mau đi lên lầu đi!” - Lại có một giọng nói vang lên, là của một người khác. Giọng nói này cũng khá quen thuộc với Quý Ức.
Quý Ức liếc nhìn sang bên cạnh, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, ba người vừa nãy đều có mặt ở đây.
Lúc này, người còn lại cũng lên tiếng: “Đúng vậy đó! Được rồi, cậu cũng biết là cô ta không có mắt mà, không cần phải lãng phí thời gian với cô ta, cũng không đáng vì cô ta mà mất vui!”
Cách nói chuyện của ba người này… cùng với những lời mà bọn họ đã nói
về Hạ Quý Thần trong vườn đào khiến Quý Ức cảm thấy rất tức giận. Sự khó chịu và đau đớn trong lòng cô bỗng chốc tăng lên đến đỉnh điểm.
Quý Ức gần như không hề suy nghĩ đã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào ba người trước mặt, nói: “Bỏ đi? Nghĩ cũng hay thật, chuyện hôm nay… đúng là không thể cứ để như vậy được!”
Đối với Quý Ức, bọn họ nói cô như thế nào không quan trọng, quan trọng là bọn họ vừa mới bàn tán về Hạ Quý Thần. Những lời kia cứ như kim châm đâm vào nơi đau khổ nhất trong lòng cô, đồng thời cũng chạm vào nỗi đau trong lòng anh.
“Cô nói kiểu gì thế, không nói lý à? Rõ ràng là cô không có mắt, đụng vào tôi trước…” - Một trong ba người nghe Quý Ức nói, cảm thấy rất bất mãn, nên lập tức mở miệng đáp trả.
Nhưng còn chưa nói hết thì Quý Ức đã đột ngột giơ tay lên, hung hăng tát một cái thật mạnh lên mặt cô ta.
Tiếng tát tay thật lớn vang lên khiến cho cả ba cùng sửng sốt.
Một lát sau, cô gái vừa bị đánh mới thẫn thờ giơ tay lên che má mình: “Sao cô lại có thể tùy tiện đánh người như thế?”
“Đánh cô là bởi vì miệng cô tiện miệng (*), nói những lời không nên nói, đáng đánh!” - Vừa nói, Quý Ức vừa vung tay tát thêm một cái nữa.
Một trong hai người còn lại nhận ra cô, lập tức lên tiếng: “Tôi biết cô là ai. Là Quý Ức đúng không? Là ngôi sao lớn thì giỏi lắm à? Ngôi sao lớn thì có thể tùy tiện đánh người à?”
“Đúng đó, đánh người cũng phải có lý do, cô không biết phân biệt tốt xấu đã ra tay đánh người khác, có phải là hơi quá đáng hay không hả?” - Người còn lại cũng lên tiếng.
***
(*) Tiện miệng: nói những lời không tốt, không sạch sẽ.