Có lẽ là ánh mắt của cô quá kiên quyết nên Hạ Quý Thần bất giác quay mặt đi, tránh ánh mắt của cô.
Em không cần người tốt hơn, em chỉ cần anh thôi… Câu nói này thật khiến cho người ta muốn điên đảo…
Hạ Quý Thần cảm nhận được rất rõ, ý chí kiên quyết lúc nãy khi anh từ chối cô đã bắt đầu lung lay rồi.
“Hạ Quý Thần, Quý Ức em cả đời này, không gả thì thôi, nếu gả thì nhất định phải gả cho anh!”
“Quý Ức…” - Hạ Quý Thần đột nhiên lên tiếng, một lần nữa cắt ngang lời của Quý Ức.
Quý Ức dường như không nghe thấy Hạ Quý Thần nói gì, cô tiếp tục nói: “Mặc kệ anh có muốn ở cạnh em hay không, dù sao thì cả đời này em đã mặc định là anh rồi!”
“Quý Ức!” - Hạ Quý Thần lại gọi tên cô.
Lúc này Quý Ức mới ngừng nói.
Anh nhìn vào bức tường cách đó không xa, một lúc sau mới quay đầu lại nhìn Quý Ức.
Đôi mắt đen láy của anh, thờ ơ vô cảm, anh nhìn cô chăm chú, chưa được hai giây, anh lại khẽ kêu lên tên cô: “Quý Ức.”
Quý Ức nhìn Hạ Quý Thần không chớp mắt, cô không nói gì.
Trong phòng im ắng một lúc lâu, anh mấp máy khoé môi, không nói ra được câu gì, nỗi đau đang chà xát trái tim an: “Sắp xếp thời gian đi, chúng ta đi tới cục dân chính làm thủ tục ly hôn.”
Thật ra trước lúc anh rời khỏi Bắc Kinh, anh đã nên làm thủ tục ly hôn rồi, là vì anh còn lưu luyến, muốn giữ lại một tia nhung nhớ cho mình.
Mặc dù phải cắt đứt mối quan hệ cuối cùng này, cô sẽ rất đau nhưng rất đáng.
Nghe được những lời tối nay của cô, anh nghĩ, việc anh yêu cô xem như đã viên mãn rồi.
“Em không muốn!” - Quý Ức không thèm suy nghĩ lập tức lắc đầu bác bỏ.
Hạ Quý Thần bỏ ngoài tai lời của cô, dứt khoát nói tiếp: “Đợi anh liên lạc với nhân viên xong, anh sẽ gọi điện thoại cho em, em chỉ việc qua kí tên là được”
“Em nói rồi, em không muốn! Anh muốn em ly hôn, em nói cho anh biết, em sẽ không ly hôn đâu!”
“Nếu em không muốn qua cũng không
sao hết, thủ tục anh có thể làm, đợi làm xong rồi, anh nói em biết.” - Nói xong, Hạ Quý Thần vòng qua người Quý Ức, đi thẳng về phía cửa không một chút lưu luyến.
“Hạ Quý Thần, lời em nói anh có nghe thấy không, em sẽ không ly hôn với anh đâu…” - Quý Ức vừa nói vừa đuổi theo Hạ Quý Thần.
Bước chân Hạ Quý Thần không dừng, trái lại còn đi nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã cách rất xa Quý Ức.
“Muốn ly hôn với em, Hạ Quý Thần, anh nằm mơ đi! Nghĩ cũng đừng nghĩ!” - Quý Ức chuyển sang chạy.
Vừa dứt lời, cửa đã bị đóng “Ầm” một tiếng, trong phòng chỉ còn lại một mình Quý Ức.
Lúc Quý Ức chạy tới kéo cửa và đi ra hành lang thì đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa.
Quý Ức biết là lần này cô không thể đuổi theo Hạ Quý Thần, cô tức giận đứng ở hành lang, dùng hết sức giậm chân, do không mang giày nên gót chân cô đau điếng.
Cô hít một hơi gió lạnh, khập khiễng trở về phòng, giận dữ đóng cửa, nghĩ tới những lời Hạ Quý Thần nói lúc sắp rời khỏi, cô nắm chặt cái gối ôm trên sofa, bực tức mà ngã lăn ra sàn.
----
Đêm đó, Quý Ức bị Hạ Quý Thần làm cho tức đến mỏi mệt.
Sau khi Hạ Quý Thần rời khỏi, cô lấy điện thoại gọi cho anh rất nhiều cuộc, anh đều không nghe máy, cô liền gửi một tin nhắn, bắt đầu chửi mắng anh.
Anh một mực không hồi âm, anh càng như vậy, cô càng tức giận, cứ thế mà giày vò đến tận ba giờ sáng, cô mới miễn cưỡng đi ngủ.
Quý Ức vốn cho rằng, trong khoảng thời gian ngắn như vậy sẽ không thể biết được tung tích của Hạ Quý Thần, nhưng cô không ngờ là, sáng sớm ngày hôm sau, cô nhận được một cuộc gọi có liên quan đến anh