Ăn cơm xong, Lâm Mộ Thanh nhìn đồng hồ rồi hỏi: “Cậu có cần trở lại nhà xuất bản không?”
“Có, bình sữa, tả lót của Hàm Hàm, còn có hai ngày thuốc trị cảm của trẻ nhỏ mà thằng bé phải uống vẫn còn để ở trong phòng làm việc của cậu đấy.”
“Vậy bây giời chúng ta trở về thôi, 2 giờ chiều nay mình có hẹn với Trần Bạch. Lúc trước anh ta cũng làm cùng công ty YC với cậu. Anh ta và cậu đều rất thân thiết. Nếu bị Trần Bạch bắt gặp cậu và Hàm Hàm thì chắc chắn anh ta sẽ biết. Chúng ta về sớm một chút, cậu cũng nhanh chóng lấy đồ rồi đưa Hàm Hàm rời đi.”
Nghe xong những lời này, Trình Vị Vãn không chút do dự nhanh chóng nói với Lâm Mộ Thanh một tiếng “Được”, rồi sau đó giơ tay lên gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán tiền.
Chỗ mà Trình Vị Vãn và Lâm Mộ Thanh ăn cơm cách công ty rất gần, đi bộ không quá năm phút.
Lúc 1 giờ 10 phút hai người bắt đầu rời nhà hàng, chưa đến 1 giờ 16 phút đã đến nhà xuất bản.
Thời gian hẹn là 2 giờ, Lâm Mộ Thanh và Trình Vị Vãn nghĩ rằng Trần Bạch có đến sớm cỡ nào cũng không thể gặp được, ai ngờ anh ta lại đến quá sớm như vậy.
----
Đúng thật là có những người mà nhất định phải gặp, có những chuyện cho dù có sắp xếp cũng không có kết quả, ông trời đã sắp xếp kịch bản cả rồi, là ai cũng không thể tránh khỏi.
Trưa ngày hôm đó, Trần Bạch quả thật có một bữa tiệc ở gần nhà xuất bản của Lâm Mộ Thanh nhưng sau khi cậu ta đến nơi, người kia tạm thời có việc nên phải hủy hẹn.
Còn 20 phút nữa mới tới 2 giờ đúng. Bây giờ trở về công ty rồi quay lại thì không kịp. Trần Bạch đang định tìm bừa một nơi nào đó để ăn tạm thứ gì rồi sau đó đến nhà xuất bản Mộ Thanh sớm chút.
Cậu ta bước ra khỏi thang máy, cậu đang nói tên mình mới nhân viên lễ tân, trước hết phải nhờ lễ tân kiểm tra xem có lịch hẹn trước của mình không. Cậu ta vừa mới nói một chữ “Trần” thì sau lưng vang lên một âm thanh non nót của trẻ nhỏ: “Mẹ ơi nhanh lên, mẹ ơi.”
Trần Bạch chỉ là vô tình quay lại nơi phát ra âm thanh, sau đó thì nhìn thấy một đứa bé trắng trẻo đang chạy vào trong nhà
xuất bản.
Phía sau lưng của đứa trẻ là hai người phụ nữ, một người cậu ta đã từng thấy qua ảnh nên có thể nhận ra, là Lâm Mộ Thanh, người còn lại thì cậu đã quá quen thuộc, quen thuộc đến nỗi cậu ta tự cho rằng mình đang gặp ảo giác, hoàn toàn không dám tin rằng cô ấy và cậu có thể gặp lại nhau ở đây.
Lúc Trần Bạch thấy Trình Vị Vãn cũng là lúc cô ta nhìn thấy cậu ta.
Cả hai cùng lúc đơ người ra.
Lúc đầu Lâm Mộ Thanh không có bất kì phản ứng gì, cho đến khi cô nhận ra không khí có chút bất thường, cô ta nhanh chóng ôm Trình Hàm rồi vào phòng làm việc của mình. Trình Hàm thấy Trình Vị Vãn cứ đứng ở cửa chần chừ không chịu vào liền hối hả xoay người chạy đến trước mặt Trình Vị Vãn, đôi tay tròn tròn bé nhỏ nắm vào quần của Trình Vị Vãn kêu lên: “Mẹ!”
Cả hai người đồng thời sửng sốt.
Một câu nói khiến cho Trần Bạch mở to mắt hết cỡ.
Ánh mắt của cậu ta đang dừng lại ở phía đứa trẻ đứng trước Trình Vị Vãn. Qua một hồi lâu thì cậu ta mới kinh ngạc mở miệng hỏi: “Biên tập Trình, đây là con của ai vậy?”
Trình Vị Vãn chợt hoàn hồn. Cô không nói với Trần Bạch một câu nào liền cúi người ôm Trình Hàm chạy vào nhà xuất bản.
Trần Bạch vô thức đứng dậy muốn đuổi theo, Lâm Mộ Thanh đưa tay ra ngăn Trần Bạch lại.
----
Ngày hôm đó, sau khi rời khỏi khỏi nhà xuất bản Mộ Thanh, Trần Bạch như thể bị cuốn vào mớ suy nghĩ lộn xộn.
Mãi cho đến 12 giờ đêm cậu ta vẫn còn gọi cho Hàn Tri Phản.
----
Sáng sớm hôm sau, Quý Ức cùng Đường Họa Họa lên máy bay đi đến thành phố C.
Bởi vì thời tiết không tốt nên máy bay đến trễ, đến nơi thì nghỉ ngơi tại khách sạn. Quý Ức hầu như không có bất kì thời gian nào để nghỉ ngơi thì đã bắt đầu trang điểm chuẩn bị cho liên hoan truyền hình vào tối nay.