Quý Ức không hiểu chuyện gì đang xảy ra, theo bản năng nhìn về phía Hạ Quý Thần.
Chạm phải ánh mắt của cô, Hạ Quý Thần ôn hòa gật nhẹ đầu.
Lúc này Quý Ức bước vài bước lên phía trước, ngồi trên ghế.
Cô vừa ngồi trên ghế xong thì hai cô gái đi tới, quỳ một gối trên mặt thảm, sau đó một cô giúp Quý Ức cởi giày, một cô mở hộp giày.
Sau khi cô gái kia lấy đôi giày cao gót trong hộp ra, cô còn lại ban nãy giúp Quý Ức mang giày đưa tay ra nhận giấy. Sau đó vừa giúp Quý Ức mang giày, vừa nói với cô đây là nhãn hiệu gì, do nhà thiết kế nào làm, điểm nhấn của đôi giày này ở đâu.
Sau khi thử xong các mẫu mã đang có, người đàn ông đứng bên lên tiếng hỏi: “Quý tiểu thư, xin hỏi, trong những đôi giày này cô thích đôi nào nhất”
Cảnh tượng này khiến Quý Ức đờ đẫn một lúc, phản ứng vô cùng chậm chạm, sau khi người đàn ông hỏi xong, đại khái mãi lúc lâu sau cô mới nhớ ra phải trả lời nhưng cô vừa mấp máy môi, Hạ Quý Thần đứng bên cạnh đã nói, ngữ khí nhẹ nhàng: “Đem tất cả số giày này đặt trong cốp xe sau đi.”
“Vâng, Hạ tiên sinh.” - Người đàn ông cung kính đáp Hạ Quý Thần, sau đó khoát tay với hai cô gái bên cạnh.
Lúc hai cô gái đem giày bỏ vào cốp xe, người đàn ông lại nói với Hạ Quý Thần: “Hạ tiên sinh, theo lời dặn dò của anh, tôi đã mang tất cả những chiếc túi xách mới nhất của những nhãn hiệu nổi tiếng đến đây. Xin hỏi, bây giờ có thể lấy ra để Quý tiểu thư chọn không?”
“Không cần đâu, đặt tất cả vào cốp xe đi.”
“Vâng, Hạ tiên sinh” - Người đàn ông trả lời Hạ Quý Thần, sau đó lập tức nói với hai cô gái đang bận rộn chuyển những hộp giày: “Lấy túi xách trong xe đặt hết vào cốp xe của Hạ tiên sinh.”
“Đã rõ.” - Sau khi hai cô gái trả lời xong, người đàn ông lại
lần nữa nói với Hạ Quý Thần: “Vẫn còn đồ trang sức, anh có muốn…”
Lần này người đàn ông vẫn chưa nói xong, Hạ Quý Thần lại lạnh nhạt lên tiếng: “Cũng vậy, đặt tất cả vào xe đi.”
Quý Ức nghe đến đây cuối cùng cũng hiểu ra nguyên nhân Hạ Quý Thần mang nhiều túi xách, giày và đồ trang sức.
Lúc cô và Hàn Tri Phản chạm mặt nhau, cô biết anh đã nói dối. Lúc cô gọi điện thoại cho anh, thuận miệng nhắc vài câu đến Tạ Tư Ngọc, cô bảo trên bàn ăn cô ta cứ luôn miệng khoe khoang về bạn trai mình, cái gì mà hôm qua tặng cho cái túi, hôm nọ tặng cho một cái vòng tay, hôm trước nữa thì tặng cho một đôi giày…
Trên bàn ăn, Tạ Tư Ngọc nhiều lần nhấn mạnh những chuyện này, tất cả mọi người khi đó đều như cô, nhớ rất rõ cô ta khoe khoang ra sao.
Mà giờ khắc này, Hạ Quý Thần lại mua cả ba thứ đồ mà Tạ Tư Ngọc nhắc đến để tặng cho Quý Ức, mua đầy cả một xe…
Cho nên, lúc nãy Hạ Quý Thần không nói lời nào là vì muốn dùng hành động để “dằn mặt” cô ta?
Chỉ là, dằn mặt thì dằn mặt, cũng không cần khoa trương tới mức đem cả cửa hàng đến đây chứ?
Nghĩ vậy, Quý Ức quay đầu về phía Hạ Quý Thần: “Sao anh lại đột nhiên muốn mua quà cho em vậy?”
“Tối nay lúc bàn chuyện với người ta, có chút nhàm chán nên tiện tay gọi một cuộc điện thoại, chọn cho em những thứ này.” - Hạ Quý Thần hời hợt đáp.
Những đôi giày, túi xách và trang sức này đều là những thương hiệu quốc tế xa xỉ, có rẻ thì cũng ít nhất năm chữ số, mắc thì sáu chữ số, thậm chí bảy chữ số… đây là việc tiện tay làm trong lúc nhàm chán sao?