Hạ Quý Thần tận mắt nhìn thấy sắc mặt Tạ Tư Ngọc vô cùng khó coi mới không nói thêm lời nào nữa. Anh đóng cửa xe cho Quý Ức, bước tới phía trước xe, mở cửa ghế lái, chuẩn bị lái xe rời đi.
Tạ Tư Ngọc khoe khoang người bạn trai cả một đêm lại bị Hạ Quý Thần nhẹ nhàng nói vài ba câu, cô ta nào chịu cam tâm, nhân lúc Hạ Quý Thần đang khom người chuẩn bị bước vào trong xe, đột nhiên cô ta lớn tiếng nói: “Hạ Quý Thần, anh có biết không, Quý Ức nói anh đến đón cô ấy. Chúng tôi nói cô ấy gọi anh vào đây ngồi một lúc, cô ấy lại từ chối chúng tôi đó?”
Quý Ức ngồi trong xe, không thể tưởng tượng nổi quay đầu lại, nhìn Tạ Tư Ngọc qua cửa kính xe.
Rõ ràng là lúc Tạ Tư Ngọc bảo cô gọi Hạ Quý Thần lên lầu ngồi một lát, nhưng cô không thèm để ý gì mà bỏ đi, vì thế làm gì có chuyện từ chối bọn họ như lời vừa nói chứ?
“Anh đừng thấy cô ta trước mặt anh ra vẻ tốt đẹp, mở miệng ra là gọi chồng thân thiết như vậy, thực ra từ đáy lòng, cô ta vốn dĩ không dám cùng anh xuất hiện chung ở một chỗ!”
Quý Ức còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe thấy Tạ Tư Ngọc nói ra những lời như vậy, lập tức hiểu ra cô ta đang chơi bài ly gián.
Chỉ có điều, chuyện cô ta thêu dệt rồi ngậm máu phun người vô cớ, cũng thật là không biết xấu hổ rồi.
Trong lòng Quý Ức dâng lên một sự buồn nôn và tức giận không nói nên lời, cô không hề nghĩ ngợi gì, đưa tay đặt lên cửa sổ.
Tạ Tư Ngọc căn bản không để ý tới phản ứng của cô, vẫn không thay đổi ánh mắt nhìn về phía Hạ Quý Thần: “Bởi vì trong tưởng tượng của cô ta anh đã làm tổn thương chị Thiên Ca, khiến cô ta mất mặt! Anh cũng không biết suốt cả bữa cơm, chúng tôi không chỉ hỏi cô ta một lần về tình hình của anh, nhưng cô ta không nhắc đến anh lần nào!”
Cô không đề cập đến Hạ Quý Thần, nhưng đó là bởi
vì mỗi câu cô nói ra đều ngầm để ý tới thái độ của Hạ Quý Thần, sao mà cô ta có thể bẻ cong sự thật cho đến cùng được chứ?
Vì tức giận mà ngực Quý Ức cứ phập phồng, cô dùng ánh mắt sắc lạnh trừng trừng nhìn Tạ Tư Ngọc đang vịnh vào cửa xe chỗ ghế lái định nói gì đó. Nghe xong những lời Tạ Tư Ngọc nói, thần sắc Hạ Quý Thần không có chút thay đổi nào, anh nhạt nhẽo nói một tiếng: “Tôi nghĩ chắc cô hiểu nhầm rồi, tiểu Ức không phải không muốn tôi đi lên, mà chính tôi không muốn đi, bởi vì cô ấy nói với tôi là có cô ở đấy.”
“Còn nữa, cô ấy không nhắc tới tôi cũng là chuyện bình thường, có một câu nói rất hay là tú ân ái tử đắc khoái, còn có một câu càng hay hơn là thiếu cái gì thì mới khoe khoang cái đó.”
Nói xong, Hạ Quý Thần không thèm liếc mắt nhìn Tạ Tư Ngọc, khom người ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn rồi đạp chân ga.
Quý Ức không đóng cửa sổ xe, cô nhìn thấy rất rõ sau khi Hạ Quý Thần nói xong, sắc mặt Tạ Tư Ngọc tái xanh, không biết là tức giận cái gì hay là vì quá kinh ngạc, khóe mắt cô ta đã ửng đỏ.
Không thể phủ nhận rằng câu nói vừa nãy của Hạ Quý Thần thực sự vừa dữ vừa độc.
Tạ Tư Ngọc rõ ràng muốn phá hoại mối quan hệ giữa Quý Ức và Hạ Quý Thần, nhưng Hạ Quý Thần không những không bị mắc lừa, ngược lại còn đả kích cô ta. E rằng Tạ Tư Ngọc đêm nay tức giận tới mức không ngủ được ấy chứ!
Quý Ức vừa nãy rất tức giận, bây giờ đã hả giận rất nhiều. Cô càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy thoải mái. Cuối cùng cô ngồi dựa vào chiếc ghế phụ nở nụ cười trên môi.
Lúc xe sắp về đến bãi đỗ xe ở dưới chung cư, Quý Ức đột nhiên quay đầu lại gọi: “Hạ Quý Thần…”