Hắn hung hăng ném mạnh điện thoại xuống ghế phụ rồi nhìn chằm chằm cánh cổng phía nhà Trình Vị Vãn, nhìn một hồi lâu, sau đó thu hồi tầm mắt, nhấn mạnh chân ga lạnh lùng rời đi.
Hắn đã đồng ý với Hàm Hàm sẽ đưa mẹ đến gặp thằng bé nhưng bây giờ hắn không có khả năng đưa mẹ thằng bé về rồi, cũng không biết thằng bé sẽ như nào khi biết không được gặp mẹ.
Không biết là do bị Trình Vị Vãn chọc tức hay do Trình Hàm sốt cao mãi không thôi, bỗng nhiên Hàn Tri Phản đau đầu kinh khủng.
Hắn đưa tay xoa xoa thái dương, sau đó lại cầm điện thoại gọi về nhà.
Quản gia nghe điện thoại, sau khi nghe Hàn Tri Phản hỏi tình hình của Trình Hàm, bà ta lập tức báo cáo cụ thể: “Tiểu tiếu gia cho rằng mẹ sẽ đến đây nên rất ngoan, ăn cơm rồi, cũng uống thuốc rồi. Cậu nhóc náo loạn cả ngày nên cơ thể mệt mỏi, thuốc lại phát huy tác dụng nên ngủ rồi, bây giờ ngủ say nên cũng hạ sốt rồi.”
Hàn Tri Phản nghe thấy vậy liền âm thầm thở phào một hơi.
Sau khi hắn dặn dò quản gia và vú em buổi tối thay phiên nhau trông coi Trình Hàm xong mới ngắt điện thoại.
Một tay nắm lấy vô-lăng chạy xe dọc theo những con đường Bắc Kinh trong đêm khuya, đi một đoạn thật xa về phía trước, qua kính chiếu hậu, hắn thấy một quán bar ở con đường đối diện.
Tâm trạng hắn đang khó chịu, suy nghĩ trong chốc lát, hắn cho xe chạy đến trước cửa quán bar.
Hắn ở trong quán rượu chưa bao lâu thì đã uống say khướt.
Tranh thủ lúc bản thân vẫn còn tỉnh táo, hắn gọi một cuộc điện thoại cho tiểu Trương.
Đợi đến khi tiểu Trương đến quán rượu, hắn đã say bét nhè.
Hắn không rõ rốt cuộc mình đã lên xe như thế nào, cũng không rõ rốt cuộc Tiểu Trương đã nói gì, hắn chỉ biết trong đầu mình chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là đi hoa viên Vĩnh Di.
Ở đó hắn có một căn nhà riêng, trước khi cô biết hắn tiếp cận cô là có chủ đích, cô và hắn vẫn luôn ở cùng nhau tại đó.
Sau này, hắn đưa Lâm Na về nhà, cố ý diễn dáng vẻ thân mật với Lâm Na ngoài cửa sổ. Sau khi ép
cô rời đi, hắn nhận được chìa khóa cô gửi trả hắn, sau đó hắn không trở lại căn nhà này nữa.
Hắn không hiểu vì sao bản thân lại đột nhiên muốn đi hoa viên Vĩnh Di, nhưng hắn mơ hồ biết rằng tiểu Trương thật sự đã đưa hắn đến đấy rồi.
Hắn say rượu, lại rất khó chịu, vừa ngã ra giường liền ngủ ngay lập tức.
Sáng hôm sau, hắn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
Mở mắt ra, hắn nhìn thấy căn phòng vừa quen thuộc vừa lạ lẫm này, nhìn một lúc lâu mới nhận ra mình đang ở đâu.
Căn nhà mặc dù không có người ở nhưng mỗi ngày đều có người đến quét dọn, ga giường vỏ chăn cũng có người đúng giờ đến thay. Lần này hắn đến, vừa hay ngủ trên một bộ ga giường màu hồng nhạt, hắn nhớ rất rõ, đây là bộ ga cô và hắn cùng chọn mua trong lần dạo phố sau khi ăn bữa tối.
Điện thoại vẫn reo không ngừng làm phiền đến hắn vẫn đang say khướt, vốn dĩ đầu đã đau, nay lại càng đau hơn.
Hắn vừa xoa thái dương vừa lồm cồm ngồi dậy mò lấy điện thoại, nhìn thoáng qua, là ở nhà gọi đến, sau đó hắn chậm chạp nghe: “Làm sao vậy?”
“Hàn tiên sinh, không hay rồi, không tìm thấy tiểu thiếu gia rồi.” - Hắn vừa dứt lời, bên trong lập tức vang lên giọng nói lo lắng của quản gia.
Hàn Tri Phản lập tức tỉnh táo, cả người ngồi thẳng dậy: “Cái gì?”
“Sáng nay tiểu thiếu gia thức dậy không thấy mẹ liền khóc không thôi, hai người bảo mẫu trong bếp chuẩn bị bữa ăn, tôi ra ngoài mua đồ ăn, một mình vú em chăm sóc thằng bé, nhưng vì có người ra ra vào vào nên cửa không khóa, vú em cho thằng bé uống hết sữa, lúc quay lại đã không tìm thấy tiểu thiếu gia đâu nữa.”