Hàn Tri Phản dù gì cũng là đàn ông, còn đang lên cơn tức giận, sức lực mạnh hơn bình thường rất nhiều, Trình Vị Vãn dù đã dùng hết sức lực nhưng vẫn không thể cử động được.
Cô vốn lo lắng cho Hàm Hàm nên mới vội vàng đi tìm con, bây giờ nhìn thấy Hàn Tri Phản bác bỏ lời cô nói, cô nổi nóng đến cực độ, có giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi sự khống chế hắn. Cô nhìn qua thấy hắn vì tức giận mà gương mặt méo mó, nên cô không giãy giụa nữa.
Mắt cô đỏ cả lên nhưng ánh mắt có phần lạnh lùng: “Không cần anh giết chết tôi!”
Giọng cô rất nhẹ, khiến cho Hàn Tri Phản đang nổi điên bỗng dưng lắng lại.
Hắn chau mày, sau đó nhìn trực diện vào đôi mắt của Trình Vị Vãn.
Trong ấn tượng cửa hắn, một cô gái luôn rất dịu dàng ôn hoà, hầu như trước giờ chưa từng nổi giận, ngay lúc này đây, dường như cô đã trở thành một người khác, ánh mắt lúc nhìn hắn vừa cương nghị vừa lạnh lùng, còn lộ ra vẻ kiên quyết tuyệt đối.
“Nếu thật sự không tìm được Hàn Hàm, không cần anh giết tôi, tôi cũng không thiết sống nữa!”
Giọng cô rất chắc chắn, không hề có một chút đùa cợt, Hàn Tri Phản nghe xong, tay hắn đang kẹp ở cổ cô bỗng run rẩy, buông lỏng khỏi cổ cô.
Trình Vị Vãn đang đắm chìm trong suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra được phản ứng của Hàn Tri Phản, cô nhìn thẳng vào ánh mắt hắn, mắt cô mù mịt: “Nếu Hàm Hàm không còn nữa, tôi thật sự sống không nổi…”
Giọng điệu của cô lần này vẫn rất quyết liệt, nhưng lúc nói đến khúc cuối, từ trên người cô lại toát ra đầy vẻ bi thương, cùng với giọng nói của cô, nước mắt cũng chảy xuống, lăn dài hai bên má của cô, rơi ướt đẫm trên bàn tay hắn.
Tim của Hàn Tri Phản dường như bị một vật sắt nhọn đâm mạnh vào cảm thấy đau đớn trỗi dậy.
Sự đau đớn này, đau đến mức toàn thân như không còn tâm sức. Hắn bây giờ còn đau đớn hơn so với
lúc nghe điện thoại và lúc vội vã chạy đến bệnh viện, nhìn thấy Ly Ly nằm trên bàn phẫu thuật, xung quanh bê bết máu.
Trong phút chốc, Hàn Tri Phản quên đi sự tức giận, quên cả những lời hắn muốn nói, cũng quên là nên bóp chặt cổ của Trình Vị Vãn hay buông lỏng cổ của cô ra, toàn thân hắn ta như hoá đá, đứng ngẩn người ra nhìn Trình Vị Vãn, nhìn rất lâu rất lâu mà không hề cử động.
Cảnh tượng này dường như đã đứng hình, cả hai người đều không nói gì.
Không biết đã qua bao lâu, trong phòng mới vang lên tiếng chuông điện thoại.
Lúc này Hàn Tri Phản mới khôi phục tinh thần, hắn chớp chớp mắt, qua thêm một lúc nhận ra điện thoại của mình đang reo, hắn ta mới buông tay ra khỏi cổ của Trình Vị Vãn, lấy điện thoại trong túi quần ra, nhìn trên màn hình hiển thị số điện thoại ở nhà, vội vàng nghe máy.
Là quản gia gọi tới, giọng hắn nghe nhẹ nhỏm hơn nhiều: “Hàn tiên sinh, đã tìm thấy tiểu thiếu gia rồi.”
“Tiểu thiếu gia ngất xỉu ở sau bụi hoa trong hoa viên, mọi người qua lại mấy lần cũng không nhìn thấy cậu ấy, cuối cùng thì bảo mẫu đã tìm được.”
Nhưng sau khi báo tin vui xong, giọng của quản gia lại trầm xuống: “Có điều, tình hình trước mắt của tiểu thiếu gia rất tệ, sau khi bảo mẫu phát hiện ra, lập tức kêu xe cấp cứu, bác sĩ kiểm tra và nói là nhịp tim của tiểu thiếu gia đập hơi yếu, sợ là sẽ không khả quan.”