Dù cách rất xa nhưng hắn vẫn nhận ra, chính là mấy cái túi này…
“Tôi bảo đảm, tôi chỉ nhìn Hàm Hàm thôi, cho dù anh không cho tôi vào phòng bệnh cũng không sao, cho tôi đứng bên ngoài cửa nhìn Hàm…”
Trình Vị Vãn chưa nói xong, Hàn Tri Phản bỗng nâng cánh tay lên hất mạnh, Trình Vị Vãn không hề phòng bị nên bị hất ngã xuống đất.
Đầu của Trình Vị Vãn bị đập trúng chân tủ ở bên cạnh, máu chảy dọc theo thái dương.
Hàn Tri Phản mấp máy môi, ngay sau đó nhìn đi chỗ khác, như không hề nhìn thấy chuyện gì, lạnh lùng ném một câu: “Nghĩ cũng đừng nghĩ! Tôi sẽ không để cô gặp con trai đâu! Cho dù con trai có bệnh chết, tôi cũng sẽ không để cô nhìn dù chỉ một lần!” - Sau đó quay người, bước đi ra khỏi nhà của Trình Vị Vãn.
Đầu đau điếng khiến Trình Vị Vãn nằm dài trên đất, choáng váng một hồi lâu mới gượng bình tĩnh lại.
Cô không để ý máu bê bết trên mặt, khó nhọc bò dậy từ dưới sàn, không mang theo thứ gì, giày cũng không thay, cứ vậy mà đuổi theo Hàn Tri Phản.
Hắn không dẫn cô đi, không sao, cô có thể lén đi theo hắn, xem xem Hàm Hàm ở bệnh viện nào, đến lúc đó, cô có thể đi tìm từng phòng…
----
Thời gian quay lại lúc 12 giờ đêm của tối qua.
Bất kể Hạ Quý Thần ở trước cửa khách sạn Bắc Kinh, khiến Tạ Tư Ngọc khó chịu thế nào, cũng bất kể Quý Ức giải thích với Hạ Quý Thần, Hạ Quý Thần cũng không nghe lời cô nói, chỉ trả lời “Anh tin em”, khiến lòng cô ấm áp biết bao, cảm động biết bao, hai người sau khi về nhà, trong lòng rốt cuộc vẫn còn chuyện che giấu nhau.
Bởi vì đã rất muộn, sau khi tắm xong, Hạ Quý Thần và Quý Ức đều lên giường nghỉ ngơi.
Nghỉ thật rồi.
Hai người họ không làm gì cả, ai nấy cũng nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đây là đêm đầu
tiên họ quyết định ở cùng nhau mà không làm gì sau khi cô công khai tỏ tình ở buổi trao giải. Quý Ức vốn đang có tâm sự, nên trong lòng cô rất nặng nề.
Mặc dù cô nằm trên giường, không hề cử động, nhìn như đã ngủ say rồi, nhưng trong đầu cứ không ngừng suy nghĩ lung tung.
Trên đường về, Quý Ức lén quay đầu qua nhìn Hạ Quý Thần, anh và cô vẫn nằm yên trên giường, hít thở đều, ngực hơi phập phồng, dáng vẻ không có chuyện gì, nhưng Quý Ức không rõ vì sao, nhìn thấy Hạ Quý Thần như thế này lại khiến lòng cô càng rối tung hơn.
Thời gian cứ trôi từng giây từng giây, Quý Ức không xem điện thoại, không biết cụ thể là mấy giờ rồi, cô chỉ biết, đến cuối cùng, mệt quá cô thật sự không nhịn được nữa, chìm sâu vào giấc mộng.
Chắc vì lí do có tâm sự nên Quý Ức ngủ không yên giấc, cô nằm mơ.
Giấc mơ rất lộn xộn, có cô, có cả Hạ Quý Thần, nhưng cô không biết cụ thể mình đã mơ thấy những gì.
Cô thấy mình ngủ rất lâu, nhưng thật ra chưa bao lâu cả, không ai đánh thức cô, cũng không phải là gặp ác mộng, bỗng đột nhiên cô tỉnh giấc mộng.
Dù cô và Hạ Quý Thần mới cùng giường chung gối hơn mười ngày, nhưng sau khi tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cô là đưa tay ra sờ vào chỗ bên cạnh.
Cô sờ rất lâu, nhưng không sờ thấy cảm giác quen thuộc và ấm áp đó, cô nhíu mày, quay người qua, lúc này mới phát hiện, hơn phân nửa giường còn lại trống rỗng, không thấy bóng dáng của Hạ Quý Thần đâu…