Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)

Chương 892: Hạ quý thần, chúng ta sinh con đi (42)


trước sau

Hơn nữa, chuyện cô ngất xỉu liên quan gì đến hắn, dù sao cũng có người xuất hiện bên cạnh chăm sóc, đưa cô đi…

Những ý nghĩ này hiện lên trong đầu Hàn Tri Phản, trước mắt hắn hiện lên hình ảnh người đàn ông cẩn thận từng chút một ôm lấy Trình Vị Vãn đặt vào trong xe, lau nước trên người cô. Hắn ta mím chặt môi, tận sâu đáy mắt như nổi lên ngọn lửa tức giận.

Hắn nhận ra người đàn ông này, chính là người tối hôm qua đưa cô về nhà... 

----

Sáng hôm sau tỉnh dậy Trình Hàm vẫn còn sốt một chút, nhưng nhiệt độ cũng không cao nhiều nữa.

Từ khi Hàn Tri Phản trở lại phòng bệnh lúc tối qua không khí căn phòng đã trở nên vô cùng nặng nề. 

Quản gia và vú em ai cũng không dám nói năng lung tung, ngay cả đi lại cũng nhẹ nhàng cẩn thận.

Khó khăn lắm mới đợi được Trình Hàm tỉnh dậy, vẻ mặt lạnh lùng của Hàn Tri Phản cuối cùng cũng giãn ra một chút. Quản gia và vú em không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt họ thể hiện tinh thần thoải mái hơn rất nhiều. Một lúc sau Trình Hàm đã mở mắt ra, ánh mắt nhìn ba người họ rồi dáo dác nhìn quanh, giọng nói giống như đứa trẻ đang bú mẹ hỏi: “Mẹ đâu rồi?”

Hàn Tri Phản vốn dĩ định đưa tay ra sờ trên đầu Trình Hàm, nhưng hắn bỗng dưng dừng lại. 

Thần sắc hắn một lần nữa trở nên lạnh lẽo, không khí nặng nề trong phòng lại trở nên vô cùng nặng nề.

Quản gia và vú em không ai dám lên tiếng.

Trình Hàm lại hỏi thêm một lần nữa: “Mẹ đâu rồi?” 

Hàn Tri Phản chau mày.

Vú em sợ Hàn Tri Phản nói ra những lời dọa Trình Hàm sợ, khiến cậu bé khóc, liền nhanh nhảu lên tiếng: “Một lát nữa mẹ sẽ tới thôi…”

Vừa nói xong, bà ta không dám cử động, chỉ biết nhìn về phía Trình Hàm, bộ dạng với vẻ mặt trìu mến, tiếp tục hỏi: “Bé cưng đã đói chưa? Chúng ta uống một chút sữa bò nhé?” 

Trình Hàm ngoan ngoãn gật đầu.

Quản gia vội vàng đem bình sữa tới.

Vú em cầm lấy, đỡ lấy Trình Hàm, cẩn thận đút cho cậu bé uống. 

Cho
dù hai người làm việc không có chút sơ suất nào, nhưng trong lòng vẫn luôn thấp thỏm lo sợ.

Uống sữa xong thì y tá tới, kiểm tra cho Trình Hàm, sau đó rút cây kim tiêm mới rời đi.

Vì đau nên Trình Hàm bật khóc, có lẽ là bệnh nghiêm trọng, không có chút sức lực nào, cũng có lẽ là thuốc phát huy tác dụng, Trình Hàm ầm ĩ không bao lâu thì lại chìm vào giấc ngủ. 

Trình Hàm thức dậy lần nữa thì đã là buổi chiều.

Trình Vị Vãn hôm qua được một người đàn ông đưa đi, lúc này cô lại xuất hiện ở dưới lầu, đã đứng đợi gần hai tiếng đồng hồ rồi.

Giống như lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, Trình Hàm vừa mở mắt ra, câu đầu tiên chính là đòi mẹ. 

Trước đó nửa tiếng, Hàn Tri Phản phát hiện ra Trình Vị Vãn ở dưới lầu thì sắc mặt rất khó coi, bây giờ nghe thấy câu nói đó của Trình Hàm thì gương mặt hắn u ám như thể trời sắp đổ mưa.

Trình Hàm không nhìn thấy mẹ lại khóc ầm lên, quản gia và vú em ra sức dỗ dành nhưng Hàn Tri Phản giống như chẳng nghe thấy gì, khuôn mặt lạnh như băng, thờ ơ đứng một bên khoanh tay nhìn.

Không biết có phải vì Trình Hàm khóc khiến hắn mất hết kiên nhẫn hay không, gần hai mươi phút sau hắn đi tới trước cửa sổ. 

Có thể bởi vì biết cô đang đứng ở dưới lầu, theo thói quen hắn liếc về chỗ cô một cái.

Vừa nãy vẫn là một mình cô, không biết từ lúc nào bên cạnh đã có thêm một người.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện