Trình Hàm khóc ầm một hồi lâu đã đi ngủ rồi.
Vú em và quản gia mệt đến đờ người, ngồi sang một bên nghỉ một chút, sau đó quản gia dọn dẹp đồ đạc, phát hiện bỉm mà Trình Hàm dùng đã hết: “Tôi đi siêu thị, mua bỉm để cậu chủ dùng vào ngày mai.”
“Để tôi đi.” - Hàn Tri Phản đang nhìn chằm chằm vào cửa sổ bỗng nhiên lên tiếng.
Quản gia ngây người một lúc, nói với Hàn Tri Phản nhãn hiệu bỉm mà Trình Hàm dùng.
Hàn Tri Phản không nói gì, lấy chìa khóa xe và ví tiền trên sofa đi ra khỏi phòng bệnh.
Vì đêm đã khuya nên người qua lại ở trước cổng bệnh viện chỉ còn lại một mình Trình Vị Vãn.
Cô ta đang nhìn chăm chú vào một cây hoa hồng vừa nở, lúc Hàn Tri Phản bước đến trước mặt, mới định thần trở lại nhìn Hàn Tri Phản.
Hàn Tri Phản vờ như cô không tồn tại làm như không nhìn thấy đi qua cô, rồi chần chừ một lúc cuối cùng vẫn dừng bước.
Sắc mặt của cô tái nhợt, có lẽ vì đêm qua tắm mưa nên ngã bệnh.
Vết thương ở thái dương đã được xử lý, dán hai miếng băng cá nhân lên.
Hàn Phi Phản lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trình Vị Vãn một lúc, sau đó thu hồi ánh mắt bước chân rời đi.
“Hàm Hàm đã tỉnh rồi phải không?” - Nếu như có thể, Trình Vị Vãn thực sự có thể đẩy Hàn Tri Phản ra khỏi thế giới của mình. Nhưng hôm nay cô không phải là một người phụ nữ, hơn tất cả cô là một người mẹ, cô không thể làm được điều đó nếu Hàm Hàm vẫn còn đang nằm viện, còn lại những tình cảm dành cho hắn cũng không còn gì nữa.
Dù sao Hàm Hàm là đứa con cô vất vả biết bao mới sinh ra được, một tay nuôi dưỡng cho tới bây giờ.
Dù sao, sau mối tình mù mịt mơ hồ này, Hàm Hàm là người duy nhất đem lại động lực để cô tiếp tục sống.
Vì thế cho dù cô biết rõ, khi mở miệng hỏi hắn, cô sẽ nhận được những lời nói khó chịu như trước đây và hôm qua nhưng cô vẫn cứ hỏi.
Nghe thấy giọng của cô, Hàn Tri Phản dừng chân lại.
“Tình hình bây giờ của Hàm Hàm vẫn tốt chứ?” - Trình Vị Vãn nuốt nước bọt, lên tiếng hỏi lại.
Hàn Tri Phản quay đầu nhìn về phía cô: “Chỉ cần tôi để cho cô gặp Hàm Hàm, tôi bảo cô làm gì cũng được
phải không?”
Trình Vị Vãn không biết Hàn Tri Phản vì sao đột nhiên nói lại những lời đã nói hôm qua, cô mơ hồ cảm thấy giống như đã xảy ra việc gì đó, vì thế cô chần chừ một lúc mới quay lại gật đầu với Hàn Tri Phản.
“Tôi có thể cho cô gặp con trai, nhưng với một điều kiện.”
Trình Vị Vãn im lặng một hồi, sau đó đáp: “Anh nói đi.”
Hàn Tri Phản nghĩ thầm, mình nhất định là điên rồi, lại có thể không kiềm chế mà đưa ra điều kiện, đến chính bản thân hắn cũng không tưởng tượng nổi: “Cô ngủ với tôi một lần, tôi sẽ cho cô ở bên con trai một ngày!”
Trình Vị Vãn tưởng mình đang nghe nhầm, môi cô động đậy một chút.
“Cô suy nghĩ cho kĩ đi.” - Nói xong những lời đó, Hàn Tri Phản cũng không ở lại lâu, hắn để Trình Vị Vãn đứng đó rồi nghênh ngang rời đi.
----
Hai ngày Trình Vị Vãn canh chừng ở bệnh viện, bộ phim“Lưu niên” đã chính thức bấm máy quay ở trường quay Bắc Kinh.
Quý Ức không phải nhân vật chính, cũng không tham gia sự kiện khởi động máy. Bởi vì cảnh quay của cô ít, còn vì cô ký hợp đồng vào thời gian sớm nhất khi cô rất nổi tiếng vào thời điểm đó, thông báo dành cho cô rất nhiều, nên phần diễn của cô toàn bộ được sắp xếp vào ngày bấm máy thứ ba.
Bởi vì lịch quay phim chụp ảnh dày đặc, giao thông ở Bắc Kinh lại hay tắc đường nên Quý Ức sợ ngộ nhỡ bỏ lỡ lịch trình ba ngày quay phim này, cô đành ở tại một khách sạn gần trường quay..
Quá trình quay phim coi như là thuận lợi, nhưng vào phút cuối lại xảy ra một chút phiền toái.
Quý Ức vốn tưởng rằng những phiền toái nhỏ này chỉ cần cô nhẫn nhịn một chút sẽ qua đi, nhưng không ngờ vào ngày quay xong phim, lại xảy ra một trận phiền phức rất lớn.