Hắn cùng cô tầm mắt đối diện, đáy lòng Quý Ức “Lộp bộp” một tiếng,bàn tay vô ý thức mà nắm chặt thành quyền.
Tựa hồ đêm nay là lần thứ hai cô cùng hắn gặp lại, ánh mắt hắn lãnh đạm mà lạnh lùng, dường như hắn cùng cô chưa bao giờ quen biết.
Quý Ức nằm ngây người, thu lại tầm mắt. Không biết Hạ Quý Thần là bởi vì cái gì, cũng không tiếp tục nhìn cô.
Hai người liền duy trì một người đứng một người nằm ngã như vậy trong làn mưa bụi.
Vừa lúc một trận gió thổi tới, làm Quý Ức cả người liền run lập cập.
Hạ Quý Thần đem khung cảnh này thu vào tầm mắt, hơi chau nhíu mày, giống như hành động này của cô khiến ý thức hắn trở lại, tiếp tục nhìn chằm chằm cô không đến hai giây, liền nhẹ nhàng bâng quơ đem tầm mắt thu trở về.
Không có tầm mắt của hắn, Quý Ức cả người thả lỏng không ít. Cô chống tay, vừa định bò dậy, Hạ Quý Thần bỗng nhiên lại hướng về phía cô nhìn lại.
Quý Ức đang bò dậy bỗng nhiên dừng động tác, thấy Hạ Quý Thần không có ý thu hồi tầm mắt, mắt cô nhìn về hướng hắn, thế nhưng khiến cô bất ngờ chính là hắn đang nhìn chằm chằm cánh tay cô.
Quý Ức theo bản năng cúi đầu, nhìn lại, lúc này mới để ý, cánh tay của cô lúc trước té ngã bị trầy da, có máu không ngừng chảy ra bên ngoài, nhưng rất mau bị nước mưa rửa sạch sẽ.
Cho dù Quý Ức không nhìn Hạ QuýThần, nhưng cô như cũ có thể cảm giác được tầm mắt Hạ Quý Thần vẫn chăm chú nhìn vào cánh taycô.
Quý Ức không biết Hạ Quý Thần vì cái gì muốn nhìn xem miệng vết thương của mình,cô căn bản là không muốn suy nghĩ Hạ Quý Thần vì cái gì muốn quan tâm vết thương của cô. Cô chỉ là cảm thấy bị Hạ Quý Thần nhìn có chút mất tự nhiên, trước đem cánh tay co lại đưa ra sau lưng, sau đó mới trộm mà nhấc lên mí mắt, hướng Hạ Quý Thần nhìn qua.
Hắn đã thu hồi tầm mắt, hơi rũ mi mắt, biểu tình đạm mạc cầm ô, đứng ở trong mưa không biết suy nghĩ cái gì.
Quý Ức không ở trên người Hạ Quý Thần lãng phí
quá nhiều thời gian, mà là chịu đựng đau đớn truyền từ chỗ cánh tay, từ trên mặt đất đứng lên.
Đầu gối cũng bị thương nhẹ, tuy không nghiêm trọng, nhưng ở dưới nước mưa, phá lệ lợi hại đau hơn, cô không nhịn xuống được,miệng kêu ra âm thanh kêu đau rất nhỏ.
Đại khái là Hạ Quý Thần vô duyên vô cớ liền đứng ở bên cạnh, Quý Ức bản năng lại hướng ánh mắt nhìnHạ Quý Thần, nam tử quả nhiên nghe được tiếng cô hô đau, tầm mắt lại lần nữa hướng về phía côquét lại đây.
Tầm mắt hắn ở trên người cô dừng lại đều không đến vài giây thu trở về, đừng nói là biểu tình, ngay cả mí mắt hắn đều không có động đậy.Giống như là cô gái nhỏ đứng trong cơn mưa to, lạnh đến thân mình run rẩy căn bản không tồn tại, liền nhàn nhạt xoay người, cầm ô, bước không nhanh không chậm, rời đi.
Thân ảnh Hạ Quý Thần biến mất ởtrong mưa to một hồi lâu, Quý Ức mới nhẹ chớp chớp mắt, hoàn hồn, bước chân có chút lảo đảo hướng về phía cửa ký túc xá đi đến.
……………
Trở lại ký túc xá, ba bạn cùng phòng đều đã rửa mặt xong,tất cả đều đã lên giường.
Bạc Hà đang ở kề mặt ở gối màng, Đường Họa Họa đang ở chơi vương giả vinh quang, Lâm Nhã đang bôi mỹ phẩm dưỡng da, mở di động gọi điện, không biết gọi gọi điện thoại cho ai.
Trước hết nhìn thấy Quý Ức trở về chính là Bạc Hà. Cô ấy ngốc lăng, theo sau liền từ trên giường ngồi dậy: “Tiểu Ức, cậu như thế nào cả người vừa ướt vừa bẩn như thế?”
“Không có việc gì!.” Quý Ức cong môi, cho Bạc Hà một nụ cười ý yên tâm, cầm khăn tắm cùng quần áo, hướng về phía phòng tắm đi đến.
“Còn có cánh tay, như thế nào cũng bị thương?” Bạc Hà xuống giường, đi tới bên người Quý Ức.