Nhìn thấy động tác khẽ hất mặt lên của Hạ Quý Thần, Dương Lê lập tức hiểu ngay ý của anh, hỏi: “Chuyện là thế này, bên chỗ Quý Ức đã định ngày rồi, buổi từ thiện tổ chức vào tháng sau, Tạ Tư Ngọc thì sao? Khi nào?”
Trong điện thoại im lặng một lúc mới vang lên tiếng của Thiên Ca: “Thứ ba tuần sau, tôi hẹn với cô ấy rồi, thứ ba tuần sau tham gia một hoạt động, người phụ trách của hoạt động đó tôi có quen, tôi bảo anh ta gửi cho anh một tấm thiệp mời, anh đừng từ chối, tối hôm đó, tôi bảo đảm sẽ nên chuyện.”
Dương Lê không vội trả lời cô ta, anh ta ngước mặt lên nhìn Hạ Quý Thần.
Hạ Quý Thần khẽ gật đầu.
Dương Lê hiểu ý, vậy là Hạ Quý Thần hài lòng rồi, sau đó mới tạm biệt Thiên Ca và cúp máy.
Để điện thoại xuống, trên mặt Dương Lê nở một nụ cười đầy ý nịnh nọt, nhìn Hạ Quý Thần: “Hạ Tổng, anh xem, việc này Quý Ức…”
“Cũng có thể là chuyện này sắp qua rồi, có điều bắt đầu từ bây giờ, anh phải làm theo lời tôi nói.”
Dương Lê không đợi Hạ Quý Thần nói rõ là muốn anh ta làm việc gì, thì đã gật đầu và nói được được. Những chuyện Hạ Quý Thần cần Dương Lê phối hợp, anh nói ra cặn kẽ từng lời từng chữ một.
Sau khi chắc chắn là Dương Lê đã nhớ rõ, anh mới chỉnh sửa lại quần áo, rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc đi đến trước cửa của toà nhà, để đảm bảo không bị lộ sơ hở, Hạ Quý Thần dừng bước, xoay đầu lại nhìn về hướng Dương Lê.
Nhìn thấy Hạ Quý Thần rốt cuộc cũng đã đi, Dương Lê mới dám bò dậy, anh ta chưa đứng dậy hẳn thì bỗng nhìn thấy Hạ Quý Thần xoay đầu lại nhìn mình, anh ta bị doạ đến tay chân bủn rủn, cả người anh ta lại ngã nhào xuống đất lần nữa.
Không thèm đếm xỉa đến phản ứng hoảng hốt của Dương Lê, Hạ Quý Thần trầm giọng: “Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất đừng giở trò gì với tôi, tôi đã có thể biết được những chuyện khó coi
của anh thì chứng tỏ tôi có chứng cứ, nếu như anh không muốn những chuyện đó bị bại lộ, hại mình thân bại danh liệt thì nên thành thật làm theo những gì tôi vừa nói lúc nãy!”
“Chỉ cần làm ổn thoả, thì tôi sẽ bỏ qua chuyện anh trêu chọc Quý Ức.”
“Có điều những lời thô tục tôi tạm thời không nói ra đây, anh thích trêu chọc phụ nữ, tôi không quan tâm, sau này anh có tiếp tục như vậy, tôi cũng không quan tâm, nhưng anh nhớ kĩ cho tôi, Quý Ức là người con gái của Hạ Quý Thần này, cô ấy tuyệt đối không phải người mà anh có thể tuỳ tiện nhớ nhung đâu nhé!”
Gương mặt Hạ Quý Thần không biểu hiện sự hung ác, dưới ánh đèn lờ mờ trong phòng khách sạn, tuy vẻ điển trai vẫn có nhưng ánh mắt anh lại toát lên sự lạnh lùng cùng thù hận: “Bởi vì anh không có tư cách nhớ đến cô ấy!”
Những lời cần nói đều đã nói xong rồi, Hạ Quý Thần không cần thiết phải ở lại thêm nữa, anh mở cửa, mặc kệ hai cô gái xinh đẹp, ăn mặc trẻ trung đang đứng bên ngoài, anh bước vào thang máy, rời khỏi khách sạn Tứ Quý.
Về đến nhà đã là 3 giờ sáng.
Giống như lúc anh ra khỏi nhà, Quý Ức vẫn đang ngủ say.
Hạ Quý Thần ném quần áo bị dính máu vào giỏ đồ dơ, anh vào nhà tắm tắm thêm lần nữa mới lên giường nằm, anh dang tay ôm lấy Quý Ức vào lòng.
Cử chỉ của anh rất nhẹ nhàng, cũng rất cẩn thận nhưng đã làm cô thức giấc.
Chắc là vì cô ngủ quá say, mí mắt chỉ gượng mở được một chút hỏi nhỏ: “Hạ Quý Thần?”
Anh không nói gì, cúi mặt xuống ngăn môi cô, dịu dàng từ tốn hôn cô, hôn đến mức cô không thở được anh mới dừng lại, giọng anh nhẹ nhàng mê hoặc: “Gọi chồng đi…”