Trần Minh Đạt ngồi trong xe ô tô. Qua cửa kính chắn gió anh ta lặng lẽ nhìn Tạ Tư Ngọc một lúc. Anh thấy cô không có ý muốn nhường đường liền mở cửa xe và bước xuống.
Anh đứng trước mặt cô, cũng không đợi cô nói lời nào đã nhanh chóng lạnh nhạt cất lời nói: “Cô đã nhận được chi phiếu rồi chứ? Cô cũng nên hiểu thành ý của tôi nhỉ?”
Tạ Tư Ngọc mím chặt môi, cố nén đi sự chua chát hiện lên trong đôi mắt: “Minh Đạt…”
“Sau này đừng để tôi lại nhìn thấy cô nữa.” - Trần Minh Đạt rõ ràng không có muốn nghe Tạ Tư Ngọc nói. Ngay khi cô cất tiếng gọi tên thì anh ta đã nhanh chóng cắt lời cô bằng những lời lạnh nhạt. Sau đó xoay người đi về phía cánh cửa xe đang mở.
“Minh Đạt…” - Theo bản năng Tạ Tư Ngọc chạy đuổi theo về trước hai bước, rồi cô kéo áo khoác của Trần Minh Đạt lại: “Minh Đạt, em không hiểu. Rõ ràng là chúng ta đang rất tốt, sao anh lại đột nhiên thay đổi thế này?”
“Minh Đạt, anh từng nói là anh yêu em, anh còn nói muốn kết hôn với em, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Minh Đạt…”
Tạ Tư Ngọc thật sự không biết bản thân mình rốt cuộc đã nói sai chỗ nào, Trần Minh Đạt đang quay lưng về phía cô đột nhiên quay người lại, không quan tâm đến những người xung quanh mà vô cùng tức giận trả lời: “Xảy ra chuyện gì, không phải trong lòng cô là rõ nhất sao?”
Tạ Tư Ngọc chưa bao giờ thấy Trần Minh Đạt tức giận như vậy, cô sợ hãi cả người run lên: “Minh Đạt, em vẫn chưa hiểu ý của anh…”
“Ha ha!” – Trần Minh Đạt bật cười hai tiếng. Nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của Tạ Tư Ngọc một lúc. Sau đó hất bàn tay của Tạ Tư Ngọc đang nắm áo của mình ra. Tiến về phía cửa xe rồi khom người lại ngồi vào trong xe.
Tạ Tư Ngọc nghĩ rằng Trần Minh Đạt muốn cho xe chạy đi. Cô bỗng nhấc chân lên, trong lòng nghĩ muốn đuổi theo Trần Minh Đạt. Nhưng cô vừa bước về phía trước một bước. Trần Minh Đạt đã đứng dậy, cầm một chồng ảnh hung hăng vứt vào mặt cô:
“Đến tận bây giờ mà cô còn định lừa tôi? Tự mình xem đi!”
Tạ Tư Ngọc như bị Trần Minh Đạt làm cho ngây người, cô đứng như trời trồng, đơ ra một lúc sau mới cúi đầu xuống, nhìn những bức ảnh rớt dưới chân.
Là ảnh của cô và Dương Lê, là cảnh hai người đang ôm nhau thân mật, còn có ảnh cô và Dương Lê đi vào phòng khách sạn, còn có ảnh vào buổi sáng cô quần áo xộc xệch bước ra khỏi phòng…
Khuôn mặt Tạ Tư Ngọc bỗng chốc tái nhợt đi, cô nhìn chằm chằm vào những bức ảnh kia thật lâu rồi ngước đầu lên nói với Trần Minh Đạt: “Anh, sao anh lại có những bức ảnh này?”
“Cô còn quản tôi lấy đâu ra những bức ảnh này? Nói tóm lại, loại phụ nữ không có mặt mũi như cô. Trần Minh Đạt này không cần, có lẽ cô không nên cho rằng Trần Minh Đạt này không thể bỏ cô, yêu thích “một đôi giày rách bị hàng ngàn người mang vào” như cô sao?” - Trần Minh Đạt nói xong, hung hăng nhổ một bãi nước bọt vào Tạ Minh Ngọc rồi cúi người chui vào xe, lùi xe ra sau một đoạn, sau đó đột nhiên đạp ga, cầm chặt tay lái phóng xe lướt qua người Tạ Tư Ngọc.
Chiếc xe phóng nhanh như bay khiến gió nổi lên. Cơn gió này đã làm những bức hình nằm dưới chân của Tạ Tư Ngọc bay lên quay lăn lóc vài vòng rồi rớt xuống ở một đoạn không xa.
Tạ Tư Ngọc như người mất hồn vậy, cô lại đứng ngẩn ngơ một hồi, rồi sau đó cúi người xuống nhặt từng bức ảnh một. Khi bức ảnh cuối cùng được nhặt lên, thật sự cô không thể nào chịu đựng nổi liền ngồi bệt xuống đất, ôm đầu gối rồi bắt đầu khóc.
Kết thúc rồi, cô cho rằng đó chỉ những trắc trở của một cuộc sống tươi đẹp, rốt cuộc thì đã kết thúc rồi…
Tạ Tư Ngọc luôn cho rằng, đêm đó chính là cái đêm đau khổ nhất cả đời của cô.