Tạ Tư Ngọc nhìn hình ảnh bọn họ hôn môi, cả người bỗng chốc sụp đổ, vọt tới bên giường, nắm chặt mái tóc dài của Thiên Ca, kéo cô ta từ trên giường xuống.
Thiên Ca ngã ra thảm, một tiếng “bịch” vang lên, Tạ Tư Ngọc đưa chân đạp cơ thể lõa lồ của Thiên Ca, dường như đang đạp cho bỏ tức: “Xui cho tao xem mày là bạn bè tốt nhất trên thế giới này, vậy mà mày lại đối xử với tao thế đấy!”
Vô số đèn flash và tiếng camera liên tiếp vang lên, Tạ Tư Ngọc lại nói: “Đàn ông có tiền trên thế giới này nhiều như vậy, vì sao mày phải cướp của tao?”
Cướp của tao?
Nghe lấy lời này của Tạ Tư Ngọc, những người trong phòng đều nhốn nháo mở to hai mắt.
Người đàn ông ngủ cùng Thiên Ca, là bạn trai của Tạ Tư Ngọc, thì ra là… nhị công tử của tập đoàn Trần thị?
Tầm mắt của mọi người không hẹn mà cùng hướng về phía giường.
Một sự cố đột nhiên xuất hiện, Trần Minh Đạt có chút không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, sau khi nghe thấy giọng nói của Tạ Tư Ngọc, hắn ta mới dần dần khôi phục tinh thần. Sau đó lại thấy một đám phóng viên đứng đông đúc ở trước cửa phòng ngủ đang chụp hình mình, theo bản năng hắn nhấc chăn che kín mặt lại.
Không biết có phải do Thiên Ca và Trần Minh Đạt đã quá điên cuồng mà tiêu hao hết sức lực, Tạ Tư Ngọc dữ tợn đạp cô ta mấy cái, vì đau nên cô ta co rúm người lại hai lần, nhưng không có một chút dấu hiệu muốn phản kháng.
Tạ Tư Ngọc mang giày cao gót đạp xuống mấy đạp, những dấu vết ái muội mà Thiên Ca che giấu cũng bắt đầu nổi lên những vệt xanh đỏ.
Tạ Tư Ngọc dường như không nhìn thấy, lại đạp Thiên Ca thêm cái nữa, sau đó cúi người nắm tóc Thiên Ca, hung hăng xách đầu cô ta lên, giơ tay vung mấy cái tát không chút lưu tình: “Rõ ràng là mày vì muốn cướp đàn ông của tao mà cho tao uống thuốc, đưa tao lên giường của gã đàn ông khác!”
Tạ Tư Ngọc càng nói càng phẫn nộ, cô ta cảm thấy những điều mình
làm không đủ hả giận một chút nào, cô ta hoàn toàn không quan tâm đến hậu quả, Tạ Tư Ngọc lấy cái đèn bàn trên đầu giường đánh thẳng lên đầu Thiên Ca: “Lúc mày chụp những tấm ảnh kia có phải rất sung sướng không? Có phải trong lòng nghĩ rằng, đàn ông của Tạ Tư Ngọc đây đã rơi vào tay mày nên bản thân rất vui vẻ? Có phải một ngày không ngủ với đàn ông thì không thoải mái không?”
“Ôi trời, Thiên Ca lại đi dùng cách thức này mà cướp đàn ông của Tạ Tư Ngọc!”
“Mẹ ơi, thật không ngờ tới có thể chuốc thuốc với bạn thân mình!”
“Thật đúng là một tin động trời…”
Nếu như có một vài minh tinh chỉ xem náo nhiệt không sợ to chuyện, chỉ thuần túy mang theo tâm trạng xem kịch thì bây giờ lại thật sự như tham gia vào cuộc vui rồi.
Đối diện với sự nháo nhào bình luận của mọi người, Tạ Tư Ngọc không có chút phản ứng, trong mắt cô ta ngoại trừ sự thù hận to lớn của cô ta với Thiên Ca ra, chẳng còn ai khác nữa.
“Ngay cả đàn ông của tao mà cũng dám ngủ cùng! Mày thật sự cho rằng, tao với mày làm bạn nhiều năm như vậy, tao chưa từng nổi giận với mày là vì sợ mày à?”
Tạ Tư Ngọc vừa nghiến răng nghiến lợi vừa tiện tay vớ trúng cái gì thì cầm ngay cái đó ném thẳng lên người Thiên Ca.
Ném đến cuối cùng, cô ta thật sự không còn cái gì để ném nữa, cô ta đưa hai tay bóp cổ Thiên Ca.
“Nếu không phải tại mày, con của tao sao có thể chết? Nếu không phải tại mày, làm sao bây giờ tao có thể trở thành bộ dạng này?”
Tạ Tư Ngọc càng nói, trong lòng càng cảm thấy không cam tâm, cô ta ra sức bóp cổ Thiên Ca.