Lúc đó, cô không cảm thấy lạ, cô nghĩ chỉ cần được ở cạnh Hàn Tri Phản thì đã là một việc hết sức hạnh phúc rồi, trước giờ chưa từng nghĩ là Hàn Tri Phản không muốn cô làm quen với bạn của hắn, ngay từ đầu vốn đã không có ý định để cô đi sâu vào thế giới của hắn.
Tối hôm đó, cô nhìn thấy mấy người bạn của Hàn Tri Phản, thật ra chỉ là có duyên gặp được một lần thôi.
Sau khi cô và Hàn Tri Phản dùng xong bữa tối, lúc rời khỏi khách sạn thì đúng lúc gặp được họ.
Lúc chia tay, Hàn Tri Phản chỉ thuận miệng hỏi mấy người bạn là đi đâu, có một người đã trả lời ngắn gọn hai chữ “Giai Uyển”, sau đó có một người khác nháy mắt với Hàn Tri Phản và nói: “Cậu hết cơ hội đến đó lần nữa rồi.”
Hàn Tri Phản ngậm điếu thuốc, cười và mắng cho một câu “Biến”, sau khi mấy người họ đi khỏi, hắn nắm tay cô đi về phía chiếc xe mà tài xế đang dừng bên đường.
Cô đơn thuần chỉ là vì tò mò nên mới hỏi Hàn Tri Phản: “Tri Phản, Giai Uyển là nơi nào? Tại sao anh không còn cơ hội đến đó nữa?”
Hàn Tri Phản không định nói cho cô biết sự thật, chỉ trả lời qua loa: “Là một chỗ ăn chơi.”
Cô không ngốc, nhìn thoáng qua là biết được hắn đang lừa cô, hắn ở bên cạnh cô lâu như vậy, những chỗ tụ tập ăn chơi mà hắn tới cũng không ít.
Cô liên tục truy hỏi hắn mấy lần, không nhận ra gương mặt của tài xế đã trở nên biến sắc, cuối cùng chắc là vì bị cô truy hỏi quá nên thật sự không còn cách nào, hắn đành vòng qua vai và ôm cô vào lòng, ghé sát bên tai cô, nói nhỏ: “Đó là một khách sạn, nhưng không giống khách sạn bình thường, chỗ đó chỉ tiếp đãi khách nam, có những phục vụ đặc biệt, hơn nữa khâu bảo mật cũng không tệ, nói đơn giản, đó chính là nơi mà đàn ông dẫn phụ nữ vào để truỵ lạc.”
Sau khi giải thích xong “Giai Uyển” rốt cuộc là một nơi như thế nào, hắn còn bổ sung thêm câu: “Anh biết chỗ đó, nhưng trước giờ chưa
từng tới.”
Cô bị những lời hắn nói làm cho ngượng ngùng, cô không trả lời hắn, mặt đỏ bừng, giãy giụa khỏi vòng tay của hắn, quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa.
----
Xe đi chưa được bao lâu, cô nhịn không được nữa, ngồi sát qua người hắn, hỏi nhỏ, âm thanh chỉ hai người mới có thể nghe thấy: “Thật sự là anh chưa từng tới chỗ đó sao?”
“Thật.” - Hắn trả lời chắc chắn.
Cô tin hắn, mỉm cười một cách hài lòng.
Sau đó hắn nhìn cô, nói thêm một câu khiến cô vui như mở hội: “Trước khi quen em, anh chưa từng tới đó, sau khi quen em rồi, anh không nỡ rời xa em.”
Ý hắn là cô là người phụ nữ mà hắn thật lòng và nghiêm túc, không phải những cô gái tuỳ tiện dẫn tới khách sạn để vui chơi kia.
Cho dù đã qua hai năm rồi, nhưng lúc này hồi tưởng lại, cô vẫn còn nhớ rất rõ, hôm đó cô nghe được câu này của hắn, trong lòng vui không thể tả.
Chuyện đã qua, lòng người cũng thay đổi, đến hôm nay, cô và hắn lần nữa lại ở cùng nhau, hai chữ “Giai Uyển” mà hắn nói, cô hiểu hơn ai hết.
Hắn đang khinh thường cô, xem cô giống như một cuộc giao dịch, một cô gái tuỳ tiện vui chơi qua đường.
Trình Vị Vãn nắm chặt điện thoại, đứng yên một chỗ rất lâu mới ngước mặt lên nhìn bệnh viện, cuối cùng quay người đi ra khỏi bệnh viện, bắt một chiếc taxi đến “Giai Uyển”.
Hắn xem cô là gì thật sự không còn quan trọng nữa.
Chỉ cần hắn chịu để cho cô đi gặp Hàm Hàm là được.
Đối với cô mà nói, hắn bây giờ từ lâu đã không còn là hắn của ngày xưa nữa.
Người đàn ông mà cô yêu, đã chết từ cái đêm mà cô mang thai sáu tháng và đứng trước căn hộ của hắn, nhìn thấy hắn thân mật cùng cô gái khác rồi.