Đẩy cửa ra, Hàn Tri Phản nhìn thấy Trình Vị Vãn đứng quay lưng bên giường.
Cô làm theo lời hắn nói, chủ động cởi bỏ quần áo.
Hàn Tri Phản nhíu mày, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ không vui, hắn đóng cửa, đi được hai bước, nhìn thấy cô vẫn không cử động, liền tức giận quát lên: “Cô đã quên hết lời tôi nói rồi sao?”
Người cô run lên, tay giơ nhẹ lên định cởi bỏ quần áo, nhưng giơ được nửa chừng thì lại bỏ xuống.
Bộ dạng lầm lầm lì lì của cô khiến máu điên của Hàn Tri Phản càng dữ dội hơn: “Nếu cô không muốn thì đừng ở trước mặt tôi làm chướng mắt tôi! Tôi nói cho cô biết, cô làm tôi bực rồi đó, bây giờ tôi mà quay người đi khỏi đây thì cô có mơ cũng đừng mong gặp lại con trai!”
Nói xong, nhìn thấy Trình Vị Vãn vẫn không có phản ứng gì, Hàn Tri Phản liền quay người đi thật, hắn kéo cửa và đi ra.
Nghe thấy vậy, Trình Vị Vãn không hề do dự mà đuổi theo hắn.
Hàn Tri Phản vẫn không dừng bước.
Trình Vị Vãn kéo hắn lại, hắn không nói lời nào mà mạnh bạo vung cánh tay lên hất cô ra, tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn thấy hắn sắp đi đến cửa phòng, Trình Vị Vãn vội đi nhanh hơn, chạy đến trước mặt chặn đường hắn lại, cô đưa tay lên cởi bỏ quần áo đang mặc trên người.
Làn da trắng của cô lập tức đập vào mắt hắn.
Hắn liền dừng bước, nhìn chằm chằm vào ngực cô, không động đậy.
Cô không nhìn hắn, cắn chặt môi, cúi đầu, tay cô run rẩy kéo khoá váy xuống và cởi ra, nội y cũng cởi sạch.
Đầu cô cúi càng thấp hơn, người cô run rẩy.
Dáng cô nhỏ nhắn, trông rất yếu ớt, cô của hai năm trước, lúc cởi bỏ quần áo vẫn còn có da có thịt, sờ vào rất mềm mại, rất dễ chịu. Cô của hai năm sau, không còn là gầy yếu nữa, mà là suy nhược, trên người toàn là xương, phần xương trước bụng đều lộ rõ mồn một.
Sau khi gặp lại, không phải hắn không nhìn thấy cô ốm đi, mà bởi vì cách ăn mặc của cô nên ngoại trừ cảm thấy mặt cô nhỏ đi thì ngoài ra không cảm
thấy cô gầy đi nhiều, tới hôm nay khi cô không mặc gì trên người, hắn mới phát hiện ra là cô gầy đến đáng thương.
Da cô vẫn trắng như trong trí nhớ của hắn, trắng sáng đến tinh tế.
Ngoại trừ trước bụng có một vết sẹo hằn rõ ra thì không có khuyết điểm nào khác.
Cô sinh mổ Hàm Hàm sao?
Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào bụng của Trình Vị Vãn, chợt giật mình nhận ra.
Hắn đứng trước mặt cô không động đậy, khiến cô càng lúc càng hồi hộp.
Cuối cùng cô chịu không được nên lùi về sau một bước.
Cử động của cô làm hắn giật mình, hắn ngước lên, đúng lúc bắt gặp ánh mắt to và đen láy của cô, hắn mới chợt nhận ra, vừa nãy nhìn chằm chằm cô mà mất hồn.
Sự nhận thức này rõ ràng là khiến hắn căm giận bản thân, nhưng hắn lại đem sự bực tức này trút lên người cô.
Hắn kéo mạnh tay cô, lôi cô quay lại phòng ngủ, đẩy cô xuống giường, đè lên người cô.
Không biết là do những hành động của hắn quá đột ngột, hay là do cô và hắn cách xa quá lâu, bỗng nhiên thân mật khiến cô có chút không quen, cô bị hắn đè lên người, toàn thân cứng đờ.
Tay của hắn đặt lên da cô, sờ soạng rất lâu, người cô vẫn đơ, không giống với những gì trong hồi ức, bởi vì sự đụng chạm da thịt của hắn bỗng trở nên dịu dàng, đã vậy còn nhẹ nhàng run lên.
Phản ứng của cô khiến hắn càng xấu xa hơn, hắn bỏ qua trò lúc nãy, vừa cởi bỏ quần áo của mình, vừa cúi xuống hôn cô.