“Thật đó mẹ!” - Trình Hàm như sợ Trình Vị Vãn không tin mình, liên tục gật đầu, sau đó lại cảm thấy cực kỳ tủi thân, miệng mếu máo, tội nghiệp mà mở miệng: “Mẹ, có phải mẹ không cần Hàm Hàm nữa hả?”
Một câu vô ý của con nít, lại như đâm vào tim của Trình Vị Vãn, cô miễn cưỡng duy trì nét mặt của mình, nhỏ nhẹ mà nói dối Trình Hàm: “Như vậy sao được chứ? Mẹ làm sao mà không cần Hàm Hàm được!”
“Vậy sao mẹ lâu như vậy mà không đến thăm con?” - Trình Hàm làm sao mà hiểu chuyện, không nhận thấy Trình Vị Vãn đang khó xử, cậu ngẩng đầu lên, ngây thơ mà hỏi cho tới cùng.
Cô không thể nói cho cậu biết, chính bố của cậu bé không cho cô đến thăm cậu bé… Trình Vị Vãn chỉ có thể cười trừ, nghĩ đến lấy bừa cái cớ nào đó để lừa Trình Hàm: “Gần đây mẹ có hơi bận, lúc trước cả người thấy thật khó chịu, còn bị bệnh nữa, nên tới hôm nay mới đi thăm Hàm Hàm được.”
“Mẹ ơi, vậy giờ mẹ còn thấy mệt không?” - Trình Hàm vừa chớp chớp con mắt mà hỏi, vừa học theo Trình Vị Vãn, đưa tay lên sờ trán cô.
Trên thế giới này, chắc chỉ Hàm Hàm mới quan tâm cô như thế.
Trình Vị Vãn vừa cảm động vừa cảm thấy chua xót, cô cố hết sức bày ra một nụ cười dịu dàng, lắc đầu với Trình Hàm: “Mẹ không thấy khó chịu gì hết.”
Trình Hàm lập tức cong môi, nở nụ cười, cậu vẫn như lúc ở cùng Trình Vị Vãn, tiến đến mặt cô, hôn lên hai gò má cô, sau đó như nghĩ đến cái gì, mở miệng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ có nhớ con không?”
Trình Hàm không đợi Trình Vị Vãn trả lời mà tiếp tục nói: “Mẹ, con rất nhớ mẹ, mẹ dẫn con về nhà có được không…?”
Mắt Trình Vị Vãn đo đỏ, sau đó nước mắt lại trào ra, cô vội quay đầu qua, nhìn chằm chằm hướng cửa sổ, cố nén lại nước mắt và sự chua xót, mới quay đầu lại, mỉm cười nhìn Trình Hàm: “Mẹ cũng rất là nhớ Hàm Hàm, nhớ con lắm…”
Cô chỉ có thể trả lời Hàm Hàm một nửa câu, vì nửa câu sau, cả đời này, sợ là cũng không thể làm gì được nữa.
----
Vì đã có Trình Vị Vãn, chuyện gì Trình Hàm cũng muốn Trình Vị Vãn làm, căn bản không muốn quản gia và bảo mẫu động đến.
Bình thường, khi Trình Hàm không khóc đòi mẹ thì chẳng nói lời nào, hôm nay khi có Trình Vị Vãn ở đây, Trình Hàm lại nói nhiều hơn trước rất nhiều.
Trình Vị Vãn rất lâu
đã không gặp được Trình Hàm, dù hôm qua phải chăm sóc cậu bé, cả thân thể mỏi mệt đến không chịu được, nhưng cô vẫn chống gượng, vẫn cố gượng trò chuyện này nọ với Trình Hàm.
Ngoại trừ lúc nói chuyện phiếm với Trình Hàm, khi quản gia cùng bảo mẫu chen lời, thì Trình Vị Vãn đều mang theo nụ cười yếu ớt mà đáp lại.
Thậm chí khi quản gia và bảo mẫu nói chuyện, cô đều lễ phép mà nhìn bọn họ.
Chỉ có duy nhất Hàn Tri Phản ngồi trên ghế sofa, cô đều không nhìn hắn dù một phút, mà ngay cả khi Hàn Tri Phản nói chuyện, cô đều xem như không nghe thấy, im lặng mà nhìn Trình Hàm, trong chốc lát lại giúp cậu bé sửa sang lại mái tóc, chốc lát lại đưa cho cậu bé một món đồ chơi.
Cơm trưa, quản gia đã phân phó cho người hầu trong nhà chuẩn bị trước rồi mang tới.
Trình Vị Vãn muốn tự mình đút cho Trình Hàm ăn, sau khi ăn xong, Trình Vị Vãn lại chơi cùng Trình Hàm một lát rồi mới dỗ cậu bé ngủ.
Quản gia lúc này mới nhẹ giọng nhắc nhở Trình Vị Vãn: “Cô Trình à, cô nên ăn chút gì đi.”
Trình Vị Vãn nghe được lời nói của quản gia, quay đầu nhìn thấy Hàn Tri Phản đang gắp đồ ăn trên bàn, liền không nghĩ nhiều mà lập tức lắc đầu: “Không cần đâu, đợi chút nữa tôi sẽ ăn ở ngoài…”
Hàn Tri Phản nhíu mày, không để ý cuộc nói chuyện giữa quản gia và Trình Vị Vãn, tiếp tục bưng chén lên, húp một ngụm canh.
“Tôi đã cố ý phân phó người trong nhà chuẩn bị đồ ăn cho cô, thức ăn bên ngoài không đảm bảo vệ sinh, cô không ăn thì thật lãng phí…” - Quản gia tiếp tục khích lệ cô.
Trình Vị Vãn thật sự không muốn ngồi chung bàn ăn với Hàn Tri Phản, cô lại lắc đầu, lời cự tuyệt còn chưa nói ra môi, Hàn Tri Phản đang ngồi ở bàn ăn, bỗng dưng dừng đũa, ném lên bàn, tức giận mà nhìn quản gia: “Nhà tôi là tôi làm chủ hay bà làm chủ? Tôi có bảo bà chuẩn bị cơm cho cô ta sao? Ăn không hết thì đem đổ!”