Lúc 8 giờ tối, bầu trời âm u cả ngày đã có một tràn sấm sét sau đó mưa bắt đầu rơi, đập vào cửa sổ đùng đùng.
Mưa mỗi lúc mỗi to, lúc 9 giờ, tiếng mưa rít ngoài cửa sổ còn to hơn cả tiếng kể chuyện của Trình Vị Vãn.
Cơn sốt của Trình Hàm vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, y tá đến cho uống hai viên thuốc, cậu bé uốn người trong vòng tay Trình Vị Vãn, nghe thấy âm thanh dịu dàng của mẹ, không bao lâu sau lại chìm vào giấc ngủ.
Khoảng 9 giờ rưỡi Trình Hàm đã ngủ say.
Trình Vị Vãn ngưng kể chuyện, nhìn ngắm khuôn mặt bé nhỏ của Trình Hàm đang ngủ say trong vòng tay mình một lúc mới đặt cậu bé xuống giường, cẩn thận đắp chăn cho con.
Một ngày đã trôi qua, Trình Hàm đã ngủ rồi, Trình Vị Vãn cũng biết cô nên rời đi.
Cô đưa tay ra sờ lên mặt con trai bé nhỏ với vẻ không nỡ rời đi, sau đó đứng dậy cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ ở đầu giường, vừa định chuẩn bị đi lấy túi, điện thoại trong tay cô rung lên, sau đó một hồi chuông êm tai vang lên, cô sợ làm Trình Hàm tỉnh giấc nên không kịp nhìn tên hiện trên màn hình liền vội bắt máy.
Trình Vị Vãn vừa đặt điện thoại bên tai còn chưa kịp nói gì, đã nghe bên đầu kia điện thoại vọng đến một âm thanh quen thuộc: “Vãn Vãn, giờ này em vẫn đang ở bệnh viện sao?”
Cô vốn định hỏi “Ai vậy” thì lập tức ngừng lại, cô hạ giọng nói: “Anh Dật Nam” sau đó mới trả lời câu hỏi của anh: “À, dạ.”
Không biết người trong điện thoại nói gì, cô lại nhẹ giọng nói: “Em đang chuẩn bị về nhà… Bữa tối? em vẫn chưa ăn… Không phải hai hôm nay anh rất bận sao?... Không cần đâu, nếu chỉ là ăn tối cùng em, anh không cần phải đi một chuyến vậy đâu, em có thể về nhà tìm Mộ Thanh cùng em…”
Người đàn ông mà cô gọi là “Anh Dật Nam” xem ra có quan hệ rất tốt với cô... Tiếng gõ bàn phím của Hàn Tri
Phản có chút ngắt quãng.
“... Để sau đi, thuốc bổ anh đưa cho em mấy ngày trước em còn chưa uống nữa, buổi tối em ăn chút gì cũng được rồi…”
Thuốc bổ… Người gọi điện cho cô là người đàn ông đưa cô về nhà, hôm qua còn cùng cô ở nửa ngày dưới lầu bệnh viện?
Động tác gõ bàn phím của Hàn Tri Phản dừng lại.
“… Thật sự không cần đâu, hơn nữa trời mưa to như vậy, anh chạy qua đây cũng rất…”
Trình Vị Vãn chưa nói hết lời thì Hàn Tri Phản đã gập máy tính xuống để qua một bên, đứng dậy nắm lấy cổ tay cô, không nói lời nào mà kéo cô đi ra khỏi phòng bệnh.
Đóng cửa phòng bệnh lại, Hàn Tri Phản hất cô qua một bên rồi trừng mắt nhìn cô, lạnh lùng nói: “Muốn nói chuyện điện thoại thì cút ra ngoài nói, đừng ở trong phòng làm ồn con trai!”
Nói hết câu, Hàn Tri Phản liếc nhìn qua chiếc điện thoại chưa cúp máy của Trình Vị Vãn, khuôn mặt hầm hầm đi vào phòng.
Hắn luôn tức giận không rõ lý do như vậy, Trình Vị Vãn tưởng bản thân mình đã quen với điều đó rồi, nhưng không ngờ cô vẫn bị hắn làm cho ngớ người.
Mãi đến khi cô nghe tiếng gọi “Vãn Vãn” của anh Dật Nam phát ra từ trong điện thoại, cô mới giật mình.
Cô vừa định trả lời, cửa phòng lại được mở ra, Hàn Tri Phản mặt lạnh như băng từ trong bước ra.
Trình Vị Vãn sợ những lời nói khó nghe của hắn bị anh Dật Nam nghe được nên vội nói: “Anh Dật Nam, em có chút việc, cúp máy nhé.”
Nói xong, điện thoại còn chưa kịp ngắt thì một vật gì đó đã đập vào ngực cô một cách thô bạo.