Vãn Vãn?
Người đàn ông này xưng hô thân mật với cô ấy như vậy sao?
Trong tình huống mà bản thân không có cách nào phát giác, Hàn Tri Phản nhíu mày.
Trình Vị Vãn ngược lại không hề để ý tới cách xưng hô của người đàn ông kia, quay đầu liếc người đàn ông một cái, giọng nói rất dịu dàng: “Ừ?”, “Sao vậy, anh Dật Nam?”
Người đàn ông không vội trả lời mà nhìn lướt qua chỗ cổ của Trình Vị Vãn.
Hàn Tri Phản nhìn theo ánh mắt của người đàn ông kia, nhìn xuống chỗ cổ nhiều lần, có những dấu vết không đều nhau, đó là vết mà tối qua hắn đã lưu lại…
Nhưng mà Trình Vị Vãn lại không hiểu được ý của người đàn ông kia, thấy anh ta không nói gì, lại tiếp tục hỏi: “Anh Dật Nam, anh làm sao mà ấp a ấp úng vậy, có gì thì cứ nói ra đi chứ…”
Người đàn ông có vẻ không tìm được từ nào thích hợp để nói, ấp úng trong chốc lát, cũng không nói được câu nào hoàn chỉnh.
Trình Vị Vãn có chút sốt ruột: “Anh Dật Nam...”
Anh ta lúc này mới giơ tay lên, chỉ vào cổ Trình Vị Vãn: “Cái này…”
Anh ta chỉ nói như vậy, Trình Vị vãn đã hiểu ý, liền kéo kéo chỉnh lại cổ áo.
Hôm nay cô ra ngoài đã cố ý mặc một chiếc váy cao cổ, chỉ có điểu lúc nãy vừa mắc mưa, cổ áo bị trệ xuống, không ngờ rằng lại bị anh Dật Nam phát hiện ra…
Mặt Trình Vị Vãn tràn ngập sự xấu hổ.
Hai người không nói chuyện với nhau, không khí trở nên có chút kì lạ.
Qua một lúc lâu, người đàn ông mới lên tiếng: “Là cậu ta sao?”
Bốn chữ này của anh ta có chút đột ngột, Hàn Tri Phản không kịp phản ứng đây là ý gì, Trình Vị Vãn chỉ nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
“Đêm hôm qua?” - Người đàn ông lại lên tiếng hỏi.
Trình Vị Vãn vẫn tiếp tục “Ừ” một tiếng.
Hàn Tri Phản bây giờ mới biết, những vết tích người đàn ông kia chỉ trên cổ của cô ấy có phải là của hắn làm hay không.
Hai người lại tiếp tục im lặng.
Nhưng lần này chỉ một lúc sau, người đàn ông kia lại lên tiếng hỏi: “Vãn Vãn, việc hôm nay em có thể đến thăm Hàm Hàm, có phải liên quan đến chuyện đêm hôm qua không?”
Trình Vị Vãn im lặng trong giây lát, rồi thành thật trả lời: “Vâng.”
Người đàn ông đó chắc hẳn
rất hiểu Trình Vị Vãn, biết rõ không phải là cô ấy chủ động đi tìm cậu ta để đưa ra những giao kèo như vậy: “Là cậu ta đã đưa ra điều kiện vô sỉ như vậy sao?”
Trình Vị Vãn lại “Vâng” thêm một tiếng nữa.
Giọng nói của người đàn ông lập tức trở nên tức giận: “Cậu ta lấy Hàm Hàm ra để uy hiếp em, để em cùng cậu ta làm ra cuộc giao dịch vô sỉ như vậy đúng không?”
Lần này Trình Vị Vãn không nói thêm gì nữa, người đàn ông tiếp tục tức giận nói: “Thật không ngờ rằng, cậu ta là loại người hèn hạ vô lại như thế!”
“Lúc trước chính cậu ta là người vứt bỏ em, bây giờ quay lại giày vò em như vậy, vẫn là cậu ta!”
“Vãn Vãn, anh biết để em cứ như vậy bỏ mặc Hàm Hàm, em không làm được, điều này cũng không thực tế. Nhưng mà, em thực hiện yêu cầu của hắn, chứng tỏ em vẫn còn luyến tiếc. Hàm Hàm cũng không thể quay về bên em nữa rồi, hơn nữa, cậu ta giàu có như vậy, sẽ không bạc đãi Hàm Hàm, em hà tất phải tự giày vò mình như vậy?”
“Được rồi, anh Dật Nam, anh đừng nóng giận…”
“Anh có thể không nóng giận được sao? Cậu ta hết lần này đến lần khác làm nhục em, em bảo anh làm sao không tức giận được?”
“Anh Dật Nam, em biết anh vì muốn tốt cho em, nhưng mà, như vậy có thể gặp được Hàm Hàm, em cũng không cảm thấy xấu hổ…” - Trình Vị Vãn vừa trấn an người đàn ông vừa nói: “Hơn nữa, em cũng không cảm thấy anh ta làm nhục em, em đi tìm một trai bao, còn cần phải tốn tiền, đằng này anh ấy tự đến trước cửa, còn không phải tốn tiền, dáng vẻ cũng không đến nỗi nào, còn có thể gặp được Hàm Hàm, rõ ràng là một chuyện tốt…”