Tài xế hoảng hốt vội vàng dừng lại.
Bởi vì quán tính, người trên xe nghiêng mạnh về phía trước.
Tài xế sợ mình đụng phải người ta, còn chưa ngồi ổn định, hắn đã ngẩng đầu nhìn qua kính chắn gió, nhìn về phía trước.
Tài xế biết người vừa chặn xe lại, chính là Trình tiểu thư.
Cũng may hắn phản ứng nhanh, chỉ còn một khoảng nhỏ nữa là đụng trúng cô rồi.
Tài xế lén thở dài một hơn, hắn quay đầu nhìn Hàn Tri Phản ngồi ở ghế sau.
Có lẽ vì dừng lại đột ngột, vẻ mặt Hàn Tri Phản cũng hơi bàng hoàng, tài xế cẩn thận nói: "Hàn tiên sinh, là Trình tiểu thư..."
Sau khi nghe tài xế nói, trên mặt Hàn Tri Phản không có chút cảm xúc nào, thậm chí hắn còn không nghiêng người, vẫn nhìn về phía trước.
Trong xe yên ắng.
Trình Vị Vãn bên ngoài đang đứng trước đầu xe, cô cũng không có ý nói gì.
Lái xe không thể lái tiếp, đành phải mở miệng: "Hàn tiên sinh, Trình tiểu thư cô ấy..."
Lần này tài xế còn chưa nói xong, Hàn Tri Phản đã ác liệt nói: "Ông không biết lách qua cô ấy mà lái à?"
Tài xế bị mắng thì vội vàng "vâng" một tiếng, vội vàng giẫm chân ga bên phải, lùi xe lại một đoạn rồi đảo tay lái, tính lách qua Trình Vị Vãn, nhưng Trình Vị Vãn lại dịch sang vài bước, một lần nữa chắn trước mũi xe.
Tài xế vội dừng lại ngay.
Lần này, tài xế không tiếp tục xin chỉ thị của Hàn Tri Phản, hắn tiếp tục quay xe, đổi hướng, nhưng Trình Vị Vãn vẫn chặn xe như trước.
Cứ lui lui tới tới như vậy một hồi lâu, ngay khi xe dừng lại lần nữa, Hàn Tri Phản ngồi sau đã mất hết kiên nhẫn, hắn đẩy mạnh cửa xe, bước xuống.
"Rốt cuộc cô muốn thế nào?"
Sau tiếng hét tức giận của hắn, cửa xe bị đóng lại, hắn sải bước đi tới trước mặt Trình Vị Vãn.
Hắn nhìn vào mắt cô, dù lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại không đến mức giận dữ như vừa rồi, tuy
vậy vẫn có phần ngoan độc: "Năm lần bảy lượt cô chặn xe của tôi là muốn làm gì hả?"
Trình Vị Vãn mấp máy khóe môi, nhẹ nói: "Mai tôi muốn gặp Hàm Hàm."
Hàn Tri Phản hiểu được ý của cô, cố gắng chặn xe hắn như vậy là vì giao dịch giữa cô và hắn, cô muốn đêm nay ngủ cùng hắn, để sáng mai được gặp con...
Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Hàn Tri Phản, tối qua trong siêu thị, những lời Trình Vị Vãn nói bỗng vang lại bên tai.
"Tôi đi tìm trai bao còn phải trả tiền, hắn tự đưa tới cửa không tốn tiền."
"Lần này tôi giao dịch với hắn, tôi cũng không để tâm lắm, xem như là bao trai, tiêu khiển thôi mà.”
Hàn Tri Phản híp mắt, một giây sau đã mở mắt ra, nói rõ: "Cho nên tối nay cô muốn ngủ với tôi?"
Tuy lần này là giao dịch mà Trình Vị Vãn chủ động đề nghị, nhưng cô nghe hắn nói xong vẫn không biết phải đáp lại thế nào.
"Sao không nói? Không phải vậy sao?" Hàn Tri Phản cười một tiếng, quay về phía cửa xe.
Hắn chưa đi được hai bước, Trình Vị Vãn đã giữ lại.
Hàn Tri Phản quay đầu nhìn cô.
Trình Vị Vãn biết hắn cố ý như vậy là để cô thừa nhận, dù nhục nhã, nhưng nghĩ đến Hàm Hàm, cô vẫn cắn răng, nhẹ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vâng."
Hàn Tri Phản nghe cô đáp thì bật cười.