Hàn Tri Phản vội đem những lời định nói nuốt vào trong bụng.
Hai giây sau, hắn mới chuyển tầm nhìn từ quả táo mà cô cầm trên tay sang gương mặt cô.
Cô cau mày, nhìn thấy cổ tay bị hắn nắm chặt, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu và bất ngờ.
Bắt gặp ánh mắt cô, Hàn Tri Phản ngây người hai giây mới chậm chạp phản ứng, hắn vẫn còn đang nắm chặt tay cô.
Hắn giật mình buông ra, lùi về sau hai bước.
Đến khi người hắn đụng vào cạnh bàn phía sau, hắn mới phát hiện ra mình đã phản ứng thái quá, đã vậy hành động ngang ngược.
Chắc là thẹn quá hoá giận, Hàn Tri Phản khôi phục tinh thần, lấy tức giận để che đi sự lúng túng của mình: “Cô không có chuyện gì làm…”
Khẩu khí của hắn rất hung hăng, hơi lớn tiếng, ngay cả biểu cảm trên gương mặt cũng trở nên dữ dằn hơn, lúc hắn nói, Trình Vị Vãn ngồi trước mặt bị hắn dọa đến cả người run rẩy.
Hắn bất giác im miệng, nén những lời muốn nói phía sau lại.
Bên trong phòng bệnh phút chốc rơi vào trạng thái im lặng, bầu không khí cũng trở nên kì lạ.
Lồng ngực Hàn Tri Phản hừng hực lửa, càng lúc càng dữ dội, nhưng không bùng phát ra bên ngoài, hắn nhìn chằm chằm Trình Vị Vãn, một lúc sau mới quay người lại và đi ra cửa.
Lúc hắn đi ngang qua cô, ánh mắt quan sát được trên gương mặt cô có biểu hiện của sự thả lỏng.
Bởi vì hắn đi nên cô thở một hơi nhẹ nhõm sao?
Trong lòng hắn càng bực mình, hắn bước đi nhanh hơn, chân cũng giẫm mạnh hơn.
Lúc sắp đi tới cửa, hắn bỗng nhớ ra mình đã quên mất chuyện chính, vội dừng bước, quay người nhìn lại phía sau.
Cô nhận ra được hành động của hắn, người đang thả lỏng bỗng trở nên căng cứng.
Phản ứng của cô khiến Hàn Tri Phản bặm môi không vui.
Hắn cứ nghĩ rằng mình không thể kìm chế được sự tức giận mà nổi điên với cô, nhưng cuối cùng thì vẫn không làm được, hắn đứng tại chỗ thở gấp, một lát sau mới nói với cô, giọng điềm đạm tới mức ngay cả bản thân hắn còn không dám tin: “Ca phẫu thuật
của Hàm Hàm sẽ thực hiện vào ngày tám tháng sau, bác sĩ La đã cho Hàm Hàm uống thuốc rồi, khoảng thời gian này tạm thời sẽ không xảy ra vấn đề gì, ngày mai Hàm Hàm có thể xuất viện về nhà rồi, tới ngày đầu tiên của ca phẫu thuật rồi hãy qua bệnh viện tiếp.”
Xuất viện về nhà trước…
Sau khi nói xong mấy chữ này thì Hàn Tri Phản nhìn thấy sắc mặt của cô đang biểu lộ sự bất an.
Cô sợ sau khi Hàm Hàm bị hắn đưa về nhà, thì khoảng thời gian này sẽ không gặp được con trai sao?
Hắn đã để cho cô ở bên cạnh con trai ba ngày rồi, theo lí mà nói thì điều này đã vượt xa giới hạn của hắn, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt buồn bã của cô, hắn lại dao động và có ý nghĩ để cô tiếp tục ở bên cạnh con trai.
“Cuộc giao dịch giữa chúng ta, trong lòng cô chắc hiểu rất rõ, mấy ngày nay cô luôn ở cạnh thằng bé, cô cũng biết là cô đã nợ tôi những gì, đúng lúc khoảng thời gian này bảo mẫu có việc phải về quê, bây giờ con trai đang bệnh, kiếm thêm một người khác để chăm sóc thằng bé, tôi không yên tâm, dù gì cô cũng đã ở bên cạnh con trai lâu như vậy, thằng bé gần gũi với cô, cho nên ngày mai cô và con trai cùng chuyển đến chỗ tôi ở đi!”
Hàn Tri Phản có chút giận bản thân khi lại mềm lòng với cô như vậy, sau khi nói xong những lời đó, hắn còn bổ sung thêm câu: “Tôi tạm thời gác lời khó nghe qua một bên, tôi chỉ vì con trai mới bảo cô đến chỗ tôi ở.”