Hàn Tri Phản cách Trình Vị Vãn chưa đến hai mét nhưng cô lại không hề có phản ứng gì, cô nghiễm nhiên không hề phát hiện có người đến gần.
----
Hàn Tri Phản cũng không lên tiếng làm phiền cô, chỉ đứng trước cửa phòng tắm lặng lẽ nhìn cô.
Sau đó không biết bao lâu, hắn nhìn những ngón tay cô nhăn nhúm lại vì ngâm nước lâu.
Hắn nhớ đến những lời quản gia nói với hắn lúc hắn lên lầu.
Có phải nếu không ai xen vào thì cô ấy sẽ ở mãi trong trạng thái như vậy?
Hàn Tri Phản nhìn những ngón tay trắng đang nhăn lại một lúc lâu, cuối cùng cũng không kiềm được, hắn bước đến phía sau cô.
Hắn đã đến gần như vậy mà cô vẫn không hề có phản ứng gì.
Hàn Tri Phản lên tiếng nói: “Trình Vị Vãn, cô đang làm gì thế?”
Cô hồn nhiên như chưa phát hiện ra những thứ xung quanh mình, cô vẫn cúi đầu tiếp tục động tác rửa tay.
“Trình Vị Vãn?” - Hàn Tri Phản lại kêu tên cô, sau khi thấy cô vẫn không có phản ứng gì thì hắn đưa tay ra nắm lấy cánh tay cô.
Đã có người chạm vào cô rồi nhưng cô chần chờ nửa phút mới từ từ ngẩng đầu.
Nhìn vào chiếc gương trước mặt, Hàn Tri Phản thấy sự trống trải trong đôi mắt cô, không hề có một tiêu điểm nào.
Trong ký ức của hắn, đôi mắt cô rất đẹp, như một vùng biển phẳng lặng, đẹp và đầy mê lực, ánh mắt cô khiến người ta cảm thấy bị cuốn hút, còn bây giờ hắn không tìm thấy cảm giác đó trong ánh mắt của cô nữa, nhưng ánh mắt như thể đã chết lặng của cô lại như một cái dao nhọn đâm thẳng vào tim hắn.
Hàn tri Phản đau đến khó thở, theo bản năng hắn cau mày lại.
Trình Vị Vãn hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi trên nét mặt Hàn Tri Phản, thậm chí cô còn đang trong suy nghĩ là ai chạm vào mình, qua một lúc, cô mới nhận thức được có người chạm vào cánh tay cô, sau đó cô từ từ quay đầu lại về phía cánh tay đang
bị nắm, cô nhìn cánh tay Hàn Tri Phản sau đó nhìn từ từ lên, cuối cùng là ánh mắt của Hàn Tri Phản.
Cô như thể không quen biết hắn, biểu cảm của cô vẫn là ngỡ ngàng.
Bắt gặp ánh mắt cô, Hàn Tri Phản nén cơn đau trong lòng xuống, nói: “Tôi cần dùng nhà tắm.”
Tiếng nói của hắn khiến Trình Vị Vãn biết người đứng trước mặt cô là Hàn Tri Phản, cô vô thức thu tầm mắt của mình về nhìn hắn.
Cô đứng đó một lúc, sau đó dường như phản ứng lại ý nghĩa trong lời nói của hắn, cô quay người, nhanh chóng rời khỏi nhà vệ sinh.
Ra khỏi nhà vệ sinh, trong phòng ngủ đã không còn bóng dáng của Trình Vị Vãn.
Rời khỏi phòng ngủ, Hàn Tri Phản mở cánh cửa của phòng trẻ em bên cạnh.
Trình Hàm vẫn đang ngủ, Trình Vị Vãn ngồi trên chiếc ghế cạnh giường nhìn ngắm Trình Hàm.
Cô lần này không giống với bộ dạng như vừa ở phòng tắm, không hề cảm giác hắn đến gần. Hắn đẩy cửa, bước hai bước vào phòng, cô liền quay đầu nhìn hắn.
Cô không nói gì, nhanh chóng thu ánh mắt của mình về.
Hàn Tri Phản cũng không lên tiếng, đi về phía giường nhìn Hàm Hàm một lúc, sau khi nhìn qua bảo mẫu với ý muốn bảo mẫu rời đi thì hắn khom người, ngồi xuống chỗ của bảo mẫu.
Hàn Tri Phản và Trình Vị Vãn ngồi đối diện nhau qua chiếc giường của con trai.
Hai người không nói chuyện với nhau, không khí trong phòng cực kỳ yên tĩnh.
Không lâu sau, Trình Hàm tỉnh dậy.