Hàn Tri Phản vừa sáng sớm đã đến công ty rồi.
Hắn mở máy tính, muốn dùng công việc để trấn tĩnh tinh thần, nhưng hắn nhìn chằm chằm vào những hàng chữ đen chằng chịt trên màn hình máy tính, nhìn rất lâu, cũng không thể nhìn ra được chữ nào cả.
8 giờ, thư ký nhắc hắn có buổi họp sớm.
Ngồi trong phòng họp, hắn không biết do bản thân cả đêm qua không ngủ, hay là do điều gì, một đám người trong công ty thao thao bất tuyệt cả tiếng đồng hồ, nhưng chẳng có lấy một câu nào lọt vào tai hắn.
Sau khi tan họp, về văn phòng, Hàn Tri Phản uống một cốc cà phê, khó khăn lắm mới thoải mái hơn một chút, mở tài liệu ra muốn xem, không ngờ mới xem chưa được hai trang, hắn đã hất tài liệu trên bàn xuống đất, sau đó liền bực bội túm tóc, cầm điện thoại bàn lên gọi về nhà một cuộc điện thoại.
Người nghe máy là quản gia.
Thực ra hắn muốn hỏi, Trình Vị Vãn có khỏe không? Nhưng lời nói vừa đến miệng, hắn không thể nào nói ra được, cuối cùng chỉ hỏi một câu: “Mọi người trong nhà có khỏe không?”
Hàn Tri Phản chưa từng gọi điện thoại về nhà để hỏi mọi người trong nhà có khỏe hay không, quản gia ở đầu dây bên kia sửng sốt một lúc lâu mới trả lời một tiếng: “Rất khỏe ạ.”
“Thật sự rất khỏe? Không có chuyện gì sao?”
“Thật sự rất khỏe, không có chuyện gì.”
“Ồ.” - Hàn Tri Phản lại lên tiếng, một lát sau đã cúp điện thoại rồi.
Trạng thái của Hàn Tri Phản căn bản không thể tập trung vào công việc, dứt khoát dựa vào ghế làm việc, mặc kệ nhiệm vụ của mình mà bắt đầu suy nghĩ lung tung.
Khó khăn lắm mới đợi được đến trưa, Hàn Tri Phản lại gọi thêm một cuộc nữa về nhà.
Hắn nói những lời giống như lúc nãy, quản gia cũng trả lời những câu y hệt.
Nhưng trong lòng hắn vẫn không thoải mái, hắn buông ống nghe xuống, chần chừ một lúc, rồi lại cầm ống nghe lên.
Cuộc điện thoại lần này của hắn không phải gọi về nhà, mà là gọi cho Lâm Sinh.
Lâm Sinh nhận điện thoại rất nhanh, Hàn Tri Phản không đợi hắn mở miệng đã lên tiếng: “Anh tới văn phòng của tôi một chuyến đi.”
Lâm Sinh tưởng rằng Hàn Tri Phản có việc gì quan trọng, vội vàng tới rất nhanh.
Hàn Tri Phản sau khi ra hiệu cho hắn ta ngồi xuống thì không vội nói gì.
Lâm Sinh đợi không được lên
tiếng hỏi mấy lần rốt cuộc gọi hắn tới đây có việc gì, Hàn Tri Phản mới chịu lên tiếng: “Anh giúp tôi ra nước ngoài một chuyến, đón một bác sĩ về nước.”
“Hết rồi?” - Lâm Sinh nghe xong theo bản năng hỏi lại.
Hàn Tri Phản lắc đầu, biểu thị hết rồi.
“Một chuyện nhỏ nhặt thế, trong điện thoại cũng có thể nói được, tại sao còn gọi tôi đích thân tới đây một chuyến như vậy?” - Lâm Sinh có cảm giác bản thân bị chơi xỏ.
Hàn Tri Phản không nói gì, rút ra một điếu thuốc.
Lâm Sinh thấy hắn ta hút thuốc, cảm thấy thèm, cũng lấy ra một điếu theo, hút được hai hơi, hắn hỏi: “Anh đã liên hệ xong với bác sĩ chưa? Tôi trực tiếp đi tìm anh ta được rồi chứ?”
“Ừ.” - Hàn Tri Phản không yên tâm lên tiếng.
“Bác sĩ khám bệnh cho con trai anh sao?” - Lâm Sinh hỏi.
Hàn Tri Phản lắc đầu, vài giây sau mới nói: “Là một bác sĩ tâm lý.”
“Bác sĩ tâm lý?” - Lâm Sinh kinh ngạc, há hốc mồm: “Con trai anh còn mắc bệnh tâm lý gì nữa…”
Lâm Sinh còn chưa nói xong, ánh mắt Hàn Tri Phản đã hung dữ liếc qua.
Lâm Sinh bất giác im miệng.
Một lúc sau, Lâm Sinh lại nhịn không được mà mở miệng, hiếu kỳ hỏi: “Không phải là khám bệnh cho con trai anh, vậy là khám cho ai?”
Hàn Tri Phản dường như mặc kệ Lâm Sinh, chẳng nói năng gì.
“Chắc chắn không phải là chuyện của anh…” - Hàn Tri Phản không nói, Lâm Sinh cũng không để ý, bắt đầu tự mình suy đoán: “… Khiến anh phải mời bác sĩ từ nước ngoài về, chắc chắn không phải người bình thường, tuyệt đối có mối quan hệ rất tốt với anh… Quan hệ rất tốt…”