Sở Trì mang thức ăn đã nấu xong đi ra liền nhìn thấy chị gái nhà mình chơi vui quên trời đất, đem đồ ăn trong tay đặt xuống bàn, thò đầu qua nhìn chị hai dùng QQ của mình chọc ghẹo đám người trong nhóm.
Sở Trì 囧.
Sở Duyệt quay đầu cười hehe với Sở Trì.
"Tiểu Trì, chị giúp em nhận một bộ kịch."
"Kịch gì?"
"Đam mỹ."
"..." Sở Trì im lặng nhìn Sở Duyệt.
Sở Duyệt có chút chột dạ.
Cô cũng biết em trai mình không phối loại kịch này, bình thường cũng chỉ nhận mấy vai người qua đường.
Nhưng mà hôm nay không cẩn thận lỡ tay đồng ý với người ta rồi, nuốt lời cũng không hay.
"Aiya, Tiểu Trì em đồng ý đi mà, chị đáp ứng người ta rồi...dùng acc của em." Sở Duyệt càng nói càng thấy sắc mặt Sở Trì không tốt, lập tức giơ tay thề.
"Không có lần sau! Có được không?~"
Sở Trì đành chịu, chị hai đã nói như thế cậu còn nói gì được nữa, chỉ đành gật gật đầu.
"Được rồi.
Em nhận là được.
Mau qua ăn cơm đi.
Đợi lát nữa trời tối quá em cũng không yên tâm để chị đi về."
"Không phải chứ?!." Sở Duyệt chạy đến trước bàn ăn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cậu.
"Em hôm nay còn muốn để chị em về?"
"Chị không về bố mẹ sẽ lo lắng." Sở Trì lấy bát đũa cho Sở Duyệt, chậm rãi nói.
"Không sao, lát nữa chị gọi điện thoại cho mẹ, bảo mẹ hôm nay chị ở chỗ em." Sở Duyệt ăn một miếng mì, vẫn là Tiểu Trì làm ngon.
"Mẹ rất nhớ em.
Lát nữa gọi điện thoại thì nói với mẹ mấy câu được không?" Sở Duyệt ngẩng đầu, nhìn Sở Trì cứng nhắc khuấy đồ ăn trên đĩa.
"A?...Không cần đâu." Sở Trì ngẩn người mấy giây liền cúi đầu.
Sở Duyệt bất đắc dĩ, đã lâu như thế rồi, đến ba ba cổ hủ cũng có thể bỏ qua rồi, chỉ duy có Sở Trì vẫn trốn trong góc làm con đà điểu không chịu ra ngoài.
Ăn xong cơm, Sở Duyệt gọi điện thoại về nhà.
Mẹ Sở ở bên kia hỏi tình hình của Sở Trì, trong lời nói đều là ý tứ muốn nói chuyện với con trai, thế nhưng Sở Trì sớm tránh đi phòng bếp rửa bát, Sở Duyệt cũng chỉ có thể an ủi mẹ một chút.
Sở Trì rửa xong bát đũa đi ra thì Sở Duyệt đã đi ngủ rồi.
Hôm nay trạng thái tinh thần luôn không tốt, mặc dù nói lúc tỉnh rượu thì nói nói cười cười nhưng Sở Trì biết cô đang giả vờ, cũng tùy ý cô chiếm giường ngủ của mình.
Chính mình chạy đi giường nhỏ ở phòng sách nằm tạm một đêm.
Cuối cùng cũng bận xong, lên mạng, liền phát hiện Phong Mặc thế mà không online, vốn còn muốn cùng anh đối kịch mà.
Gõ biên kịch, tìm cô lấy kịch bản.
Tham ăn: Tôi đến lấy kịch bản
Đẩy nhanh: !! Tham ăn sama, cậu cuối cùng cũng trở về! T^T
Tham ăn: Đổ mồ hôi
Đẩy nhanh: Đây là bản full, ở phần cuối là dự cáo.
Đẩy nhanh bên này còn đang oán giận, bên kia file đã chuyển qua đến nơi rồi, chỉ sợ không cẩn thận cậu lại đổi ý.
Tham ăn nhận file xong, chọn lưu lại, save về thư mục ghi âm của mình.
Đẩy nhanh: Nhờ cậu đó! Cố gắng nhanh giao âm nha!
Tham ăn: Ừm.
Được rồi.
Tham ăn nhìn kịch bản dài dài mà muốn to đầu luôn.
Chị hai đến ở một đêm, liền mang đến cho cậu công việc lăn qua lăn lại mấy tháng, thật là!
Xoa xoa huyệt thái dương, chỉ vỏn vẹn hai ngày, sao lại có cảm giác như bị khô máu vậy.
Cũng may mai là đầu tuần, cuối cùng cũng phải đi làm.
Đột nhiên có loại cảm giác như tỉnh dậy sau mấy đời.
Sở Trì ôm chó bông bự, nằm trên giường nhỏ, tắt đèn đi xong trên tường phòng chầm chậm hiện ra một bức tranh cực đẹp, hoa bay đầy trên tường, đường nhìn xoay chuyển giống như có thể nhìn thấy hoa lá bay đầy.
Đây là tranh tường dùng màu phản quang vẽ, lúc vẽ nó người ấy còn ở đây, hắn nói muốn vẽ một bức tranh tường.
Sở Trì cảm thấy phòng sách là nơi an tĩnh, không thích có màu sắc gì khác.
Cuối cùng quyết định dùng cái này, lúc làm việc thì bật đèn sẽ vẫn là một mảnh màu trắng, lúc nghỉ ngơi thì tắt đèn đi, liền biến thành một phong cách khác.
Lúc ấy hắn không biết mình nổi tiếng thế nào, hắn cũng không biết mình có bao nhiêu ánh hào quang.
Lúc ấy Sở Trì gọi anh là A Nhất.
Cậu nói muốn là duy nhất của đối phương.
Nếu như...!
Ha.
Trong bóng đêm, Sở Trì cười khẽ, xoay người úp mặt vào chó bông bự.
Trong đêm tối có một loại yếu đuối không dám đối mặt.
Không cần biết là chính mình hay cho người khác.
Sở Trì sáng sớm tỉnh lại đã là 9 giờ, mở cửa đi ra phòng