Độc Cô Lạc chờ một lúc lâu vẫn không thấy Sở Trì đi ra, đột nhiên nghĩ có khi nào ngủ quên trong bồn tắm rồi không, một ý nghĩ thoáng qua lại như bị vô số cái kính phóng đại lên doạ hắn sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Hắn định quay lại lấy chìa khoá dự phòng, nghĩ rồi vẫn quyết định đi vào trong xem sao, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, nếu có chuyện gì xảy ra thì hắn cũng xong rồi.
Khi hắn mở cửa phát hiện trong đó không có bất cứ tiếng động gì kể cả tiếng nước, tim hắn như muốn ngừng đập.
Mở cửa lập tức đi vào.
Ánh sáng trong nhà tắm rất ấm áp, Sở Trì ở trong bồn tắm ngẩng đầu lên, một chân dẫm lên thành bồn tắm, một chân đang bước ra ngoài.
Cả người từ đầu đến chân đều ướt nhẹp, ánh đến chiếu trên làn da trắng mịn của cậu, đường cong cơ thể đẹp đến mức muốn phun máu mũi.
Cậu nghe thấy tiếng hít sâu của Độc Cô Lạc thì ngẩng đầu lên nhìn, bởi vì hơi nước trong phòng tắm làm đôi mắt cậu vẫn còn ngấn nước, Độc Cô Lạc nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.
Hai người ngốc ngốc đứng nhìn nhau, Độc Cô Lạc sau này mới cảm thấy có chút kỳ quái, những lúc này hắn không hề có ý nghĩ gì khác, chỉ cảm thấy Tiểu Trì thật đẹp.
Đẹp đến mức làm người ta động tâm, chỉ muốn chiếm hữu thành của riêng mình.
Người phản ứng lại đầu tiên đó là Sở Trì, từ xấu hổ thành tức giận nhanh chóng bước ra khỏi bồn tắm đến trước mặt Độc Cô Lạc đạp cho hắn một cái vào mặt, nhưng mà....!Cậu quên mất là mình đang trần như nhộng.
Sau đó, trong phòng tắm truyền ra hai tiếng động.
"Độc Cô Lạc!!"
"Khưa khưa...."
Tác giả lược bỏ 1 nghìn chữ miêu tả chi tiết =__=
Đợi đến lúc Sở Trì tức giận mặc quần áo đi ra, thì Độc Cô Lạc cũng đến bồn rửa mặt rửa đi vết máu trên mặt, nhưng thần sắc của hắn thì càng làm người ta nghĩ đến hiện trường hành hung hơn.
Độc Cô Lạc thở dài, quả nhiên phải cấm tắm quá lâu à? Sao lại chảy máu mũi với người ta, nhưng mà...!nghĩ đến hình ảnh làm hắn chảy máu mũi lúc nãy thì lại cảm thấy mũi lại nóng, nhanh chóng rửa lại mặt bằng nước lạnh, bình tĩnh, bình tĩnh nào!!
Sau đó của sau đó, sau khi màn tắm nước lạnh kết thúc, ầy, Độc Cô Lạc vừa lau tóc, vừa mắng thằng anh em của mình kém cỏi quá, cũng không biết là ai bắt đầu có mấy cái ý nghĩ linh tinh trước, lại còn hãm hại huynh đệ.
Bước ra khỏi phòng tắm đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn, bỏ dép ra đi dẫm lên thảm đi đến phòng ăn, kết quả vừa mới đến cửa đã bị Sở Trì đuổi ra ngoài, cậu đang phân vân không biết nên nấu gì, lại còn phải đề phòng cái tên có tiền án tiền sự kia nữa chứ.
Độc Cô Lạc thất bại thảm hại, trước áp lực của nồi và dao thái rau hắn đành ngoan ngoãn đến phòng khách ngồi trên sofa ôm gối ôm mà nhìn Sở Trì.
May mà lúc làm phòng bếp hắn lại làm theo hình thức mở, lúc đó cũng không nghĩ sẽ dùng đến cái phòng này, nhưng mà trong nhà không có phòng bếp thì lại lạnh lẽo, nên mới có cái phòng bếp như bây giờ.
Ngồi ở phòng khách xem tivi nhưng vẫn có thể nhìn thấy Sờ Trì bận rộn, lúc này rất giống như hắn đã đã trở về ba năm trước, tự nhiên thấy ấm áp vô cùng.
Lần đầu tiên Độc Cô Lạc cảm thấy đây mới là cái nhà thực sự.
Mặc dù nguyên liệu rất nhiều, nhưng Sở Trì lại làm mấy món rất thanh đạm, hôm nay Độc Cô Lạc làm DJ phải nói không ít, là một nghệ sĩ, đặc biệt là một ca sĩ, cái cổ họng rất quan trọng.
Nên vì thế, bữa tối ăn cháo bí đao, vừa đơn giản lại còn tốt cho sức khoẻ.
Cháo được đưa lên, Độc Cô Lạc vẫn hoan hô, vừa ăn vừa cười nhưng lại nhíu mày.
Thực ra Sở Trì biết Độc Cô Lạc không thích ăn bí đao, nhưng mà kén ăn không được tán thành, hôm nay vừa hay giúp hắn trị cái tật này.
Ăn xong cơm, Sở Trì định dọn bát đi, lại bị Độc Cô Lạc ngăn lại.
"Ngoan, đi nghỉ ngơi chút, để anh rửa cho." Độc Cô Lạc cười nhéo nhéo mặt cậu, Sờ Trì cũng ngoan ngoãn gật đầu.
Ngoan ngoãn ngồi trên sofa đợi Độc Cô Lạc, chống tay lên cằm nhìn Độc Cô Lạc rửa bát, nghĩ A Nhất rửa một cái vỡ một cái, thời gian đúng là thứ thần kì mà.
Ba năm.
Thứ thay đổi không chỉ có khuôn mặt.
Độc Cô Lạc cảm thấy có ánh mắt nhìn mình, quay đầu nhìn Sở Trì cười, lắc lắc cái bát sạch trong tay "Có phải rất ngạc nhiên không?"
Sở Trì gật đầu, "Có chút thôi" cũng không tính là ngoài ý muốn, con người rồi cũng sẽ thay đổi.
"Hôm nào thử tài nghệ của anh xem" Độc Cô Lạc nhướn mi, trong mắt đều là đắc ý, rất giống như mấy đứa nhóc.
Sở Trì cảm thấy có chút hiếu kì, cái tên thiên chi kiêu tử này mà cũng rửa tay nấu cơm ý hả, thật làm cho người ta thấy không đáng tin "Ồ? Anh biết làm món gì, nói nghe thử xem."
Độc Cô Lạc úp xong bát, rửa tay sạch sẽ rồi đi đến ngồi cạnh Sở Trì, rất tự nhiên mà để tay lên vai cậu, lúc này mới nhìn vào mắt cậu từ từ nói.
"Rất nhiều món, đậu phụ sợi sốt chua cay, khoai tây nghiền, đậu phụ cay, rán khoai tây, khoai tây ninh thịt bò, sườn xào khoai tây, còn có rất nhiều món mà anh không nhớ nữa."
Sở Trì nhìn người đối diện, trong mắt giống như có gì đó nóng rực muốn trào ra nhưng cậu phải cố nén lại, khẽ cười nhạt một tiếng "Sao toàn khoai vậy, anh cũng không học cái khác à, nói ra còn làm người ta buồn cười hơn."
Độc Cô Lạc khẽ cười, kéo cậu vào lòng, mặt của cậu dán lên ngực của hắn, nói từng chữ "Thứ em thích cũng là thứ anh thích."
Câu nói này làm Sở Trì rơi lệ.
Độc Cô Lạc cảm thấy trước ngực ướt ướt, càng ôm chặt lấy cậu, không cần lời nói mật ngọt, tất cả đều chỉ vì yêu em.
Sở Trì thích ăn khoai tây, đã là một hành động vô thức.
Cậu có nhiều thứ không cần ăn nhưng nhất định phải ăn khoai tây.
Tỏng mấy năm không có cậu ở bên, Độc Cô Lạc bắt đầu học nấu cơm, không phải vì tiện lợi hay vì đảm bảo sức khỏe bản thân.
Mà chỉ vì cậu ấy, học làm món mà cậu thích ăn, lúc ăn cơm hăn sẽ cảm thấy cậu vẫn ở bên cạnh mình.
Một lần lại một lần, một ngày lại một ngày, chỉ cần là món ăn liên quan đến khoai tây Độc Cô Lạc đều học.
Tả Khanh mắng hắn biến thái xong cũng vẫn giúp hắn tìm thực đơn