Sở Trì không quá hiểu mấy thứ hoa hoa cỏ cỏ này, trong nhà có đúng một chậu trồng nha đam và hai cây xương rồng mà thôi, chỉ yếu là dễ nuôi, nếu nhớ thì tưới cho nó chút nước mà không nhớ thì thôi, cư nhiên nếu chăm sóc nhiều chút, thì cây mọc nhanh lại phải đổi thêm mấy lần chậu.
Vườn nhà Độc Cô Lạc đều là mấy thứ tốt, Sở Trì cũng không quá hiểu nhưng cũng không ngăn cậu dành thời gian làm cỏ, nếu nói làm cỏ thì không bằng nói là nhổ cỏ đi, đeo găng tay nhổ từng cây từng cây một, giết thời gian cũng rất tốt.
Tiểu Mãng không biết sao lại bò ra tìm Sở Trì chơi, hơn nữa Sở Trì hiền lành, từ nhỏ đã luôn thu hút mấy con vật rồi, chúng cũng thích lại gần cậu mà không hề sợ hãi chút nào.
Xì---
Tiểu Mãng phát ra tiếng kêu hi vọng Sở Trì nhìn nó một cái, nhưng cũng bất lực vì người ta còn chẳng thèm nhìn nó.
Hết ngẩng đầu lại cúi đầu, đáng ghét, Tiểu Trì thế này thật đáng ghét, đáng ghét y như Lạc Lạc vậy, cái mặt không chút biểu cảm nào!
Sở Trì bị doạ mấy lần cũng không còn sợ Tiểu Mãng nữa, không những thế mà còn hơi thích nó.
Bởi vì sợ bị nó tóm lấy, nên cậu chỉ có thể không ngừng nói với mình là, không thấy nó, bơ nó đi, mặc kệ nó đi.
Mắt thấy Tiểu Mãng đang dựa gần lại, Sở Trì bất động thanh sắc quay mặt đi chỗ khác, Tiểu Mãng thấy cậu động đậy cũng ngốc ngốc bò gần đến.
Tả Khanh và Độc Cô Lạc trong nhà nhìn thấy cảnh này.
Sở Trì và Độc Cô Lạc bảo trì khoảng cách một bước chân, người động ta cũng động, Tô Tần cười đến gập bụng, hô dễ thương quá đi rồi.
Mọi người đều cười, điện thoại của Tả Khanh đột nhiên vang lên, nhìn thấy tên Sở Duyệt?
"Alo?"
"Tiểu Trì nhà tôi đâu?" Vừa nhấc máy thì đã nghe thấy giọng của Sở Duyệt truyền đến, vừa lo lắng lại có vẻ vội làm Tả Khanh và Độc Cô Lạc nhìn nhau một cái, ai trêu chọc gì làm bà chị này phát hoả nữa rồi.
"Em ấy đang ở với em." Độc Cô Lạc trả lời, bởi vì để loa ngoài nên hắn cũng nghe thấy.
"Thế là tốt, chuyện mấy hôm nay nó có biết không hả?"
Độc Cô Lạc nghĩ, chắc chuyện cô nhắc đến là vụ hotsearch bị phóng viên chụp được "Ừm, đều biết, có chuyện gì sao?"
"Cái gì? Nó biết rồi? Nó có biết nhà của bọn tôi bị phóng viên bao vây rồi, bố mẹ đều không dám ra khỏi cửa?"
"A?" Độc Cô Lạc và Tả Khanh đều ngẩn người, sao họ lại quên béng mất chuyện bố mẹ của Sờ Trì nhỉ, thế này thì tệ rồi đây.
Mấy ngày này họ không có xem tivi, gần như cắt đứt mối liên hệ với bên ngoài, cũng không nghĩ là có chuyện lớn như thế.
"Chị, chị vừa nói gì?" Giọng Sở Trì truyền đến từ chỗ cửa, tay còn cầm đôi găng tay vừa tháo ra, lạnh lùng đứng ở cửa, giọng nói bình đạm không có chút dao động làm tâm Độc Cô Lạc chợt lạnh.
Hắn biết Sở Trì giận rồi, hơn nữa còn rất là giận.
"Ặc...." Sở Duyệt lúc này mới phản ứng lại, toi rồi, thì ra Sở Trì không biết mà cô lại để lộ ra rồi "A!! Chị có chút việc bận, cúp trước đây."
Mấy người yên lặng nghe tiếng tút tút truyền ra từ điện thoại, bất lực nhìn Sở Trì, Sở Duyệt này cũng nghĩa khí quá đi, cư nhiên dám chạy một mình.
"Em muốn trở về, có được không?" Sở Trì bình tĩnh nói, nhưng môi bị cậu cắn đến trắng bệch rồi.
"Chúng ta cùng về." Độc Cô Lạc nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu, "Xin lỗi."
Xin lỗi vì ích kỷ kéo em xuống nước, xin lỗi vì để người nhà em bị liên luỵ.
Sở Trì không nói chuyện, chỉ khẽ cười rồi lắc đầu.
Cái này cũng do cậu, không thể trách Độc Cô Lạc, cậu cũng không nghĩ sẽ liên lụy đến bố mẹ.
Một đường trở về thành phố, trước tiên đến nhà Tả Khanh, Sở Duyệt cũng đến đó chờ rồi.
Vừa vào nhà liền thương lượng đối sách, mọi người quyết định sẽ để Độc Cô Lạc ra mặt mở họp báo, như thế mới có thể kéo phóng viên ra khỏi nhà Sở Trì, đương nhiên nhà họ Sở không ảnh hưởng bằng Độc Cô Lạc, hơn nữa việc này mọi người cũng không có bằng chứng rõ ràng, chỉ có thể nghe tiếng gió thổi.
Họp báo định thời gian vào 9 giờ sáng hôm sau Tả Khanh gọi điện thông báo với cả công ty, Sở Trì một mình ngồi trong thư phòng không biết làm gì, Độc Cô Lạc vốn muốn đi vào lại bị Sở Duyệt gọi lại.
"Chị đại?"
"Chị đại cái gì mà chị đại! Khác nào gọi mấy người bán đồ không hả." Sở Duyệt từng hắn một cái, Độc Cô Lạc bất lực, Sở Duyệt cũng đâu hơn hắn được mấy tuổi, chả nhẽ hắn lại phải học theo mấy nhóc tiểu học gọi Chị ơi hả?
Độc Cô Lạc nghĩ, thế thà rằng để hắn đi chết đi cho rồi.
"Gọi chị giống như Tiểu Trì là được rồi." Sở Duyệt nói, cầm điện thoại gọi, máy nối rồi thì đưa cho Độc Cô Lạc.
Em? Độc Cô lạc mê mang nhìn cô, người trong điện thoại của Sở Duyệt hắn chắc không quen rồi.
"Bố tôi muốn nói chuyện với cậu"
!!!!!!!!!
Độc Cô Lạc suýt chút nữa thì làm rơi cả điện thoại, như thế này thì quá...quá doạ người rồi! Bên đầu dây kia là bố vợ tương lai?
"Nhanh lên, đừng có mà lề mề." Sở Duyệt đẩy hắn vào trong phòng ngủ, đóng cửa để một mình hắn ở trong đó, bố bảo có chuyện muốn nói với hắn, vậy thì cô không thể tham gia vào.
Độc Cô Lạc chưa bao giờ thấy căng thẳng như thế này, còn chưa gặp mặt mà đã cuống đến mức không biết nên để tay chân như thế nào, hít một hơi rồi đưa điện thoại lên nghe, giọng hắn bất giác run run nói: "Alo, con chào bác."
"Haha." Bên kia truyền đến tiếng cười sảng khoái của bố Sở, "Là Độc Cô Lạc nhỉ."
"Là con, thưa bác.
Chuyện mấy ngày hôm nay con...!con thật sự rất xin lỗi, Tiểu Trì em ấy thực ra..." Độc Cô Lạc vừa mở miệng đã không biết nên giải thích thế nào, chả nhẽ nói thực ra Sờ Trì không thích hắn, tất cả do người khác nói lung tung hả? Còn chưa kịp nói, trong lòng đã cảm thấy khó chịu rồi.
Nhưng mà bên kia là bố của Sở