"Đây là chương trình phát thanh FM98.9 Chỉ yêu âm nhạc.
Hoan nghênh các bạn thính giả đón nghe chương trình ngày hôm nay của minh tinh Độc Cô Lạc.
Hôm nay Hạ Nguyệt không khỏe, tôi là DJ Sở Trì." Lúc giọng của Sở Trì từ radio truyền đến, các fan của Độc Cô Lạc ngồi trước radio đều muốn phát điên rồi.
Vốn là chờ mong thần tượng, ai ngờ đâu lại phát hiện được một giọng nói hay như thế.
Nhất là cái cảm giác khi hai người đối thoại phỏng vấn, oh no! Đây không phải là công thụ âm hoàn mỹ nhất trong truyền thuyết sao!
Chẳng qua một màn phỏng vấn bình thường này qua đi, Sở Trì không biết từ ngày hôm ấy, tất cả các BBS, các post về Độc Cô Lạc, fan tại tất cả các diễn đàn đều mang cái tên Sở Trì này đính kèm cùng với Độc Cô Lạc, còn có các loại fanfic của hai người ở khắp nơi.
Đương nhiên, chuyện này phải rất lâu rất lâu sau Sở Trì mới biết được.
Hiện tại cậu chỉ nghĩ đến chuyện nhanh kết thúc phỏng vấn, không muốn gặp lại người này nữa.
"Trên weibo có fan hỏi, Độc Cô anh đối với một nửa trong tương lai của mình có yêu cầu hay suy nghĩ gì không, có thể nói một chút không?" Sở Trì cau mày nghe trong tai nghe truyền tới chỉ thị muốn nói gì thì cũng phải hỏi ra cái vấn đề này.
Cậu là một MC phát thanh cũng không phải paparazzi của tạp chí lá cải.
Cậu rất ghét cái loại câu hỏi đã xâm phạm đời tư cá nhân còn hỏi một cách quang minh chính đại như này.
"Cái này sao..." Độc Cô Lạc dựa vào sau ghế, thoải mái nhìn cậu.
Giọng nói ưu nhã mê hoặc một đám fangirl.
"Tôi không có yêu cầu gì, chỉ mong người đó chỉ thuộc về một mình tôi là được."
Sở Trì nhịn xuống xúc động muốn trợn mắt mà cúi đầu tiếp tục xem comment trên weibo.
Người đàn ông này còn tự đại như thế khiến người ta muốn làm thịt anh ta.
Nói cái loại câu này còn dám nói không có yêu cầu gì, nói là có yêu cầu gì, trên đời này đại khái cũng tìm không được người phù hợp với yêu cầu của anh ta đi.
"Đương nhiên." Độc Cô Lạc chầm chậm bổ sung.
"Tôi cũng chỉ có một mình người đó."
A!!!
Trong đám nhân viên bên ngoài có fan của anh đều hú hét, quá đẹp trai, quá si tình rồi!
Sở Trì không nghe được động tĩnh bên ngoài.
Chẳng qua cậu không cần nghĩ cũng biết phản ứng của fan anh bây giờ thế nào.
Thật ghét cái loại "thở dài" khiến người ta chán ghét của người này cũng có thể mê hoặc người khác.
Tả Khanh đứng ngoài cửa sổ thủy tinh nhìn Độc Cô Lạc mà cau mày.
Trạng thái của Lạc hôm nay rất không bình thường.
Người khác không nhìn ra nhưng cậu ta cùng anh không phải ngày một ngày hai nữa, sẽ không bị cái biểu cảm lãnh đạm này của anh mê hoặc.
Nếu muốn hình dung thì chính là cái kiểu dã thú phát tình, ánh mắt anh nhìn DJ nhỏ nhà người ta mang theo lửa nóng chịu không nổi muốn đem người lột sạch!
"Thời gian trôi qua thật là nhanh.
Buổi phỏng vấn hôm nay đến đây là kết thúc.
Cảm ơn các bạn thính giả đã đón nghe.
Các quý thính giả yêu thích chương trình phát thanh Chỉ yêu âm nhạc FM10.9 hãy tiếp tục đón nghe các chương trình đặc sắc hơn phía sau nhé." Sở Trì nói xong câu kết thúc, phần kết chương trình phát một bài hát của Độc Cô Lạc, thản nhiên tháo tai nghe xuống.
Độc Cô Lạc không ở đây không khí liền trở nên thoải mái hơn nhiều.
Mà Độc Cô Lạc trước khi kết thúc 3 phút đã sớm bị Tả Khanh kéo đi, nói là còn có công việc.
Kì thực, làm quái gì có việc gì.
Tả Khanh chỉ là sợ lúc kết thúc này không cẩn thận quản con sói kia, để anh làm ra chuyện gì đó không tốt thì hỏng.
Thật sự, Tả Khanh rất buồn bực.
Vì sao anh ta là một người đại diện còn phải kiêm luôn chức bảo mẫu vú em chứ!
Sở Trì rời khỏi đài phát thanh liền qua siêu thị mua chút rau dưa, thịt thà, sữa bò chuẩn bị cho tuần sau xong liền về nhà.
Để an ủi chính mình hôm nay tâm tình nghiêng ngả, cậu muốn làm cho mình vài món ngon chút.
Lúc ăn cơm thì mở máy tính, quả nhiên tất cả các kênh giải trí đều lên bài về tin của Độc Cô Lạc.
Người đàn ông này từ ba năm rưỡi trước biến mất nửa năm xong quay về, làm người cũng khiêm tốn hơn rất rất nhiều.
Thậm chí còn có một loại cảm giác lăn lộn giới giải trí, rất nhiều người đều suy đoán những chuyện xảy ra trong nửa năm này.
Chẳng qua là chẳng ai tìm ra được chút manh mối nào hữu ích.
Lần này là phỏng vấn đầu tiên anh nhận sau ba năm, đương nhiên ai cũng không muốn bỏ qua.
Sở Trì bới bới cơm, nhìn người đàn ông lấp lánh ánh sao trên màn hình.
Hắn thật sự biến mất ba năm sao? Tại sao một chút cũng không nhìn ra, ba năm không phải sẽ bị người đời quên lãng hay sao?
Sở Trì nuốt xuống một thìa cuối cùng, bắt đầu đứng lên thu dọn.
Lúc rửa bát, cậu