Đúng, cô là con gái của Trình Vệ Quốc nhưng cô con gái này lại không biết hành trình của cha mình…
Nhân viên lễ tân không dám để Trình Vị Vãn lên phòng. Nhìn thấy Trình Vị Vãn chần chừ không nói, cô bèn nghĩ ra một cách: “Thế này đi, bây giờ tôi sẽ gọi điện thoại cho ông Trình, nếu ông ấy đồng ý gặp cô thì tôi sẽ đưa cô lên phòng được không?”
Trình Vị Vãn gật đầu ngay lập tức: “Cảm ơn.”
“Không có gì.” - Nhân viên lễ tân nở nụ cười đáp lại Trình Vị Vãn rồi dùng chuột ấn mở màn hình máy tính rồi nhấc điện thoại lên bấm phím gọi.
Trình Vị Vãn nhìn những phím bấm của nhân viên lễ tân liền nhận ra ngay, đó chính là số điện thoại của Trình Vệ Quốc.
Điện thoại đổ vài tiếng chuông thì đã có người nhấc máy, nhân viên lễ tân cung kính nói: “Xin chào ông Trình, tôi là nhân viên ở quầy lễ tân.”
Cô gọi cho ông biết bao nhiêu cuộc gọi ông đều không nhấc máy, thế mà một số điện thoại lạ gọi đến, ông lại nhấc máy nhanh đến vậy.
Nghe nhân viên lễ tân nói chuyện, tay của Trình Vị Vãn bất giác túm chặt lấy chiếc váy của mình.
Không biết Trình Vệ Quốc nói gì trong điện thoại, nhân viên lễ tân lại trả lời: “Là thế này thưa ông Trình, có một cô gái tên Trình Vị Vãn đến đây nói mình là con gái của ông, muốn gặp ông. Tôi gọi điện thoại cho ông là muốn hỏi, ông có muốn nhân viên chúng tôi đưa cô ấy lên phòng ông không?”
Trình Vệ Quốc chắc hẳn là đang nói gì trong điện thoại. Sắc mặt cô nhân viên lễ tân từ tươi cười chuyển sang ngạc nhiên, dường như không tin gì đó. Qua một lúc, cô trả lời: “Vâng thưa ông Trình, tôi biết rồi.”
“Làm phiền ông Trình rồi, thật xin lỗi.”
“Tạm biệt ông Trình.”
Nói rồi, nhân viên lễ tân gác điện thoại.
Dường như cô có chuyện gì khó nói, chần chừ một lát mới ngẩng đầu nhìn Trình Vị Vãn: “Cô Trình, ông Trình nói không muốn gặp cô.”
Không gặp… Cô đã đến tận khách sạn tìm ông mà ông vẫn không gặp?
Trình Vị Vãn cắn môi, không nói lời nào.
“Ông Trình còn nói ông ấy đến đây là bận công việc, không muốn cô làm phiền ông ấy.”
Làm phiền… Cô là con gái ông, hai người
đã hơn ba năm không gặp, chẳng lẽ gặp nhau một lần thì là làm phiền ư?
Trình Vị Vãn cố ngăn những giọt nước mắt chực trào ra, cố gắng nở một nụ cười với cô nhân viên lễ tân rồi “Ừm” một tiếng, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi.
Sau khi ra khỏi cửa chính của khách sạn, Trình Vị Vãn đi bộ một đoạn rồi mới ngừng lại.
Cô cúi đầu nhìn xuống mũi chân mình, những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống.
----
Hàn Tri Phản hôm nay có hẹn bàn công việc với đối tác tại quán cà phê tầng một của khách sạn Bốn Mùa
Đang nói chuyện thì đối tác có việc phải nghe điện thoại.
Cuộc nói chuyện điện thoại của đối tác có phần hơi dài, để giết thời gian chờ đợi, Hàn Tri Phản từ cửa sổ nhìn ra đường quan sát người qua lại.
Vào lúc mà Trình Vị Vãn xuất hiện trong tầm mắt của hắn, hắn còn tưởng mình đang hoang tưởng.
Hắn chớp mắt thật mạnh, khi phát hiện đó thật là cô thì ánh mắt không thể rời bóng dáng cô nữa.
Quán cả phê bốn phía đều là kính, hắn nhìn thấy cô bước vào sảnh rồi đến quầy lễ tân.
Cô chạy đến khách sạn làm gì? Thuê phòng sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày, không ngừng nhìn về phía Trình Vị Vãn.
Vì khoảng cách quá xa, hắn không biết cô đang nói gì với nhân viên quầy lễ tân.
Nhưng hắn có thể nhìn thấy cô nhân viên lễ tân dùng điện thoại để gọi ai đó, sau đó thì cả người cô như đang chịu một đả kích lớn, gương mặt trở nên thất thần.
Truyện convert hay :
Hỗn Độn Đan Thần