Nghĩ nghĩ, Qúy Ức lại bổ sung hai câu: “…. Lần này tôi thật sự cảm ơn anh đã cứu giúp, nếu như anh ngại mở miệng, có thời gian tôi sẽ mời anh ăn cơm để cảm tạ, Hạ tiên sinh …”
Nói xong câu sau, Qúy Ức mới phát hiện mình lại nói sai nữa rồi.
Hạ Qúy Thần đã từng nói cô đừng có xuất hiện ở trước mặt của hắn, hơn nữa cô và hắn sau bốn năm gặp lại, mỗi lần đều cãi nhau thật không thoải mái, thậm chí lần trước lúc cô chiếu cố chăm sóc hắn, bọn họ suýt nữa còn lau súng cướp cò. Chuyện đó cũng không phải lỗi của cô, vậy mà hắn lại nói: “Nếu không phải tối hôm qua cô nằm cạnh tôi, cô nghĩ tôi sẽ chạm vào cô sao?”, hắn còn nói: “Nếu đang trong lúc mơ mơ màng màng mà tôi chạm vào cô, thì thật là ghê tởm!” …Thậm chí cuối cùng hắn còn muốn cô cút đi…
Hắn cũng nói rõ cô với hắn tốt nhất đừng có liên quan nhiều đến nhau.
Nghĩ đến đây, Qúy Ức lại vội vàng bổ sung: “……..Bất quá anh yên tâm, tôi sẽ không xuất hiện, tôi ….”
Quý Ức vừa nói vừa động não, cô nhớ tới hắn cùng bạn học Lý Đạt có vẻ thân thiết: “………Lý Đạt giúp tôi mời cơm…..”
“Không cần!” Qúy Ức còn chưa có nói xong, Hạ Qúy Thần nãy giờ trầm mặc không nói lời nào bỗng nhiên mở miệng đánh gãy lời của cô. Giọng điệu của hắn như cũ băng lãnh, nhưng không biết có phải do cô xuất hiện ảo giác hay không mà cô cảm thấy giọng điệu của hắn càng như băng lạnh ngàn năm, ý tứ lạnh lùng khắc nghiệt: “Cô mời cơm, đừng nói ăn, ngay cả nhìn mặt, tôi đều ngại hết muốn ăn!”.
Qúy Ức vội vàng yên lặng nhìn vào mắt Hạ Qúy Thần, sau đó lại rũ đi đáy mắt bởi vì lời nói của hắn mà khó lòng chịu đựng nổi, môi của cô hơi mấp máy nhưng lại không có nói nên lời.“Còn có, cô cũng không cần cùng tôi nói cám ơn, tôi sở dĩ tới đây bởi vì tôi vô tình
nghe được, Lâm Nhã bị cô nhốt ở chỗ này!”
“Lúc trước nếu không phải vì tôi, Lâm Nhã cũng sẽ không có những hành động như vậy với cô, tôi chẳng qua là tới giải quyết phiền toái do chính mình gây ra”.
“Mà cái phiền toái này, vừa khéo cùng cô có quan hệ mà thôi”.
Đầu ngón tay của Qúy Ức duỗi hai bên hông, Hạ Qúy Thần nói xong câu nào, bàn tay lại nắm chặt vạt áo cái đó.
“Cho nên cô cũng không cần dát vàng lên mặt mình, cảm thấy là tôi đặc biệt tới giúp cô! Cô thật đúng là không xứng để cho tôi làm như vậy!” Hạ Qúy Thần nói xong lời cuối cùng, ngữ khí mang theo sự tức giận, âm điệu cũng cao không ít khiến cho người ta cảm thấy bị áp bách đến nghẹt thở.
Kỳ thật hắn tới nơi này không phải vì cô cũng là chuyện bình thường, kể từ đêm bốn năm trước hắn đã không còn là thiếu niên quen thuộc mà cô biết.
Chỉ là sự thật khi nghe từ chính trong miệng của hắn nói ra luôn khiến người khác đau lòng.
Lúc nghe thấy Hạ Qúy Thần nói hai chữ “dát vàng” cùng “không xứng”, cả người Qúy Ức khẽ run run, sắc mặt có chút trắng bạch.
Nhìn phản ứng của Qúy Ức, tâm tình của Hạ Qúy Thần bỗng nhiên không khống chế được, hắn cơ hồ không có suy nghĩ lại buột miệng nói: “Cô không phải nói cô có việc phải đi trước sao? Như thế nào còn chưa đi? Ở chỗ này làm gì? Chờ tôi đưa cô đi sao? Tôi nói cho cô biết, nghĩ cũng đừng có nghĩ, tôi sợ cô làm ô uế xe của tôi …”
Truyện convert hay :
Tiên Võ Đế Tôn