“Không có xảy ra chuyện gì!”.
Quý Ức gửi đi tin nhắn, sau đó lại tiếp tục soạn một tin nhắn khác: “Anh Dư Quang, mấy hôm trước em nhận được điện thoại của Trình Vãn, bà ấy mời em đi thử vai cho bộ phim “Tam thiên si”, bà ấy cũng nói là có người bạn đề cử em với bà ấy …”
Soạn xong Qúy Ức lại tiếp tục gửi đi.
Cô không đợi Hạ Dư Quang phản hồi, lại nhanh chóng soạn tiếp tin nhắn thứ ba: “Anh Dư Quang, trừ anh ra thì không có ai khác biết em có hứng thú với “Tam thiên si”, cho nên người giúp em là anh phải không?”
Không biết là do quá muộn nên Hạ Dư Quang đã ngủ hay là anh có chuyện khác đang bận xử lý mà Qúy Ức đợi thật lâu, lâu đến nỗi cô cho rằng Hạ Dư Quang sẽ không trả lời thì di động của cô lại sáng lên, là tin nhắn của Hạ Dư Quang, nội dung rất đơn giản, chỉ có một từ: “Ừ”.
Quả nhiên là anh Dư Quang …….
Đêm đó sau khi anh ấy hỏi cô, rõ ràng cái gì cũng không có nói liền rời khỏi phòng ngủ.
Lúc đó cô cũng chỉ nghĩ là nói chuyện phiếm, căn bản cũng không có để ở trong lòng. Lại nghĩ anh ấy chỉ là thuận miệng nên hỏi, cô thật không nghĩ tới anh ấy không nói lời nào liền giúp cô hoàn thành tâm niệm.
Giống như là thời niên thiếu, lúc cô buột miệng nói chương trình học quá khó, vài ngày sau sách giáo khoa của cô liền được đánh dấu toàn bộ trọng điểm. Cô tâm huyết dâng trào nói một câu cô muốn ăn kem, ngày hôm sau trên bàn của cô liền xuất hiện loại kem mà cô yêu thích ….
Quý Ức nhìn một chữ “ừ” trên điện thoại lại cảm tưởng như là “thiên ngôn vạn ngữ”, khoảnh khắc cô nhận được tin nhắn, đáy lòng liền mềm nhũn.
*Thiên ngôn vạn ngữ: ngàn lời muốn nói. Ở đây có thể hiểu là Hạ Qúy Quang chỉ nói có một chữ mà Qúy Ức đã cảm thấy như là nghìn chữ, cảm kích vô cùng.
Một hồi lâu Qúy Ức mới hoàn hồn lại, cô cúi đầu nhìn tin nhắn trên màn hình lại phát hiện vừa có thêm một tin nhắn mới, tin nhắn như cũ là của Hạ Dư Quang: “Đã trễ thế này sao còn chưa nghỉ ngơi?”
“Lập tức
ngủ, anh Dư Quang, ngủ ngon”. Qúy Ức vội vàng trả lời, sau đó lại gửi thêm một tin: “Cám ơn anh! Anh Dư Quang”.
Hạ Dư Quang chỉ gửi lại hai chữ: “Ngủ ngon!”.
Quý Ức không có trả lời lại, cô đặt di động xuống rồi nằm thẳng ở trên giường, nương theo ánh đèn mờ nhạt trong phòng mà nhìn chằm chằm trần nhà, không biết vì sao cô lại nhớ tới đêm cô bị phát sốt sau khi rời khỏi đoàn làm phim “Vương thành”. Lúc đó anh “Dư Quang” dùng tay vuốt ve mái tóc của cô, cho dù đã qua mấy ngày, thần trí của cô lúc đó cũng mơ mơ hồ hồ nhưng cho đến bây giờ cô vẫn tinh tường cảm nhận được sự che chở ôn nhu từ lòng bàn tay ấy.
Còn có buổi tối ngày hôm sau, lúc cô mang trà nóng vào cho anh ấy, trong máy tính của anh ấy đang phát video thời niên thiếu của cô ………
Chuyện này có nghĩa là đã qua nhiều năm nhưng anh Dư Quang thật ra vẫn còn nhớ rõ cô, hơn nữa đối với cô rất tốt, cùng với trước đây đều giống nhau không đổi?
Một loại ấm áp không thể diễn tả từ trong máu lan tràn đến toàn thân của Qúy Ức.
Đầu ngón tay của cô không nhịn được liền nắm chặt chăn.
Ban đêm yên tĩnh, cô cảm giác được tim của mình đập rất nhanh, một chút một chút lại nhanh hơn.
Hạ Qúy Thần nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện trên màn hình di động một lúc lâu, càng xem đáy lòng càng tắc nghẽn, hắn theo bản năng vươn tay tìm gói thuốc.
Đầu ngón tay sờ soạng thật lâu cũng không có thấy, lúc sau khóe mắt mới liếc đến chỗ gạt tàn thuốc chứa đầy lớn lớn bé bé tàn thuốc hắn mới phản ứng lại. Lúc nãy, khi hắn vừa nhận được tin nhắn của Qúy Ức nói câu “Người giúp em là anh có phải không?”, hắn như thế nào đã đem gói thuốc hút hết trước khi phục hồi lại tinh thần mà trả lời tin nhắn cho cô?
Truyện convert hay :
Đệ Nhất Người Ở Rể